“Ông đều đã trọng thương tới hấp hối rồi còn liều lĩnh muốn chạy đi đâu? Người ấy à, cho dù là đang ở trạng thái nào, ngay cả khi sắp chết thì khát vọng sinh tồn vẫn rất mạnh mà!”, Tô Minh khẽ đảo mắt quét về phía Mạc Thiên Hành đang giãy giụa muốn tháo chạy kia, dường như cảm ngộ được điều gì đó mà thở dài một tiếng.
Nghe vậy Mạc Thiên Hành liền rùng mình.
Cả người giống như bị trói buộc vậy.
Kẻ vốn đã trọng thương và bước nửa chân vào quan tài như ông ta bị Tô Minh phong tỏa, không thể cử động được nữa.
“Lên đường thôi, không tiễn”, Tô Minh mỉm cười, dứt lời liền vươn tay, cũng ‘ban tặng’ cho Mạc Thiên Hàng một đạo kiếm quang kiếm nguyên.
Mạc Thiên Hành triệt để chết đi.
Đến lúc này, Mạc Thiên Hành cùng Phùng Diêu đã dắt tay nhau cùng xuống hoàng tuyền.
Về phần tám vị lão tổ còn lại của vương triều Cửu Minh, vốn đã bị Pháp Nguyên Trường Hà gông cùm bao phủ, lúc này lại bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng quấy nhiễu, cũng đang đều thở hổn hển chờ chết.
“Vù!”, Tô Minh tùy ý phóng ra Thái U Hỏa.
Thái U Hoả bỗng chốc dung hòa vào trong Pháp Nguyên Trường Hà.
Một giây sau đó cả thể xác và thần hồn của tám vị lão tổ của vương triều Cửu Minh liền hoá thành tro tàn.
“Xong rồi", Tô Minh vỗ vỗ tay rồi quay trở lại bên cạnh Mạc Thanh Nhạn và Diễm Huyền Kình cùng những người khác.
“Nhóc Tô, con…”, Diễm Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641276/chuong-2896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.