Chương trước
Chương sau
Luồng khí sinh mệnh này là chất xúc tác đối với Thái U Hỏa, đối với Pháp Nguyên Trường Hà cũng vậy.

Lúc này khiến cho chiếc lồng Pháp Nguyên Trường Hà càng cứng và chặt hơn khiến cho sức tấn công và sức hủy diệt của Thái U Hỏa càng mạnh hơn.

“Không!”

“Chết tiệt!”


“A…”.

“Đây là ngọn lửa gì vậy?”

“Sao lại không ra được?”

“Pháp Nguyên Trường Hà! Không thể nào!”



Nhất thời, hai lão tổ tông của vương triều Cửu Minh điên cuồng giãy dụa, liều mình xuất chiêu với mong muốn phá được Pháp Nguyên Trường Hà và chặn lại được Thái U Hỏa nhưng tiếc rằng, cũng chỉ có thể giãy dụa mà thôi.

Còn ánh mắt và sự chú ý của Tô Minh từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào lão tổ tông mặc áo bào vàng, đầu đội mão vua của vương triều Cửu Minh.

Đối phương đã bước ra một bước và đi vào hư không.

Tô Minh không thèm quan tâm, nhếch mép cười với vẻ tàn nhẫn và tự tin, cổ họng không ngừng run rẩy, hét lớn: “Bia Huyền Diệu!”

Đột nhiên, một tấm bia thần chọc trời lập tức chắn trước mặt lão tổ tông hoàng thất đã trọng thương và đang tìm cách chạy trốn.

“Rầm!”, vì lão tổ đó không kịp thu lại tốc độ nên lập tức va vào trên bia Huyền Diệu.

Ông ta vốn trọng thương nên lúc này lại một lần nữa nôn ra máu.

Lúc này ông ta còn vô cùng kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch.

Trong lúc cái chết cận kề, chỉ muốn chạy trốn chứ không do dự gì, đồng thời lúc này ông ta còn rống lên: “Tinh huyết! Thiêu đốt cho lão tổ!”

Lời nói vừa dứt thì thân người vốn trọng thương, hấp hối sắp chết của ông ta như hồi quang phản chiếu, khí tức sục sôi và không ngừng gào rú. Thoắt cái, dưới chân ông ta như nổi gió, quy luật không gian vận chuyển cực độ, toàn thân bay về phía bên trái định thoát khỏi không gian mà bia Huyền Diệu đang trấn áp.

Nhưng khiến ông ta tuyệt vọng chính là sau mấy hơi thở, rõ ràng ông ta cảm nhận được mình đã chạy về phía bên trái mấy chục ngàn mét rồi nhưng vẫn không tìm được không gian hư không trống không, vẫn bị bao trùm trong không gian của bia Huyền Diệu.

Đồng thời lúc này, bên tai ông ta truyền đến tiếng kêu thảm thiết sắp chết của hai lão tổ đang giãy dụa trong Pháp Nguyên Trường Hà. Thậm chí, còn có thể mơ hồ nhìn thấy cái chết cận kề của hai lão tổ dưới sức thiêu đốt khủng khiếp của ngọn lửa và các loại pháp nguyên.

Đúng thế! Hai vị lão tổ đó đã chết, đến thần hồn cũng không thể thoát được.

“A…”, ông ta sốt sắng, đặc biệt là tinh huyết trong cơ thể đã thiêu đốt đến cực điểm, bắt đầu lụi tàn. Ông ta càng lúc càng tuyệt vọng, đôi mắt già nua bắt đầu biến thành màu máu, tuyệt vọng thì tất nhiên sẽ không ngừng giãy dụa. Trên tay ông ta lập tức xuất hiện một thanh kiếm, kiếm nguyên ập đến, các võ kỹ kiếm đạo, thần thông kiếm đạo điên cuồng bay ra bổ nhào về phía bia Huyền Diệu.

Hiệu quả cũng được!

Có thể nhìn thấy rõ…

Két, két, két…

Trên bia Huyền Diệu xuất hiện từng đường kiếm rất sâu.

Lão tổ vui mừng, dường như chết đuối vớ được cọc, khí tức cũng sục sôi hơn.

Sau đó…

Vui buồn chỉ đan xen trong chốc lát. Vốn tưởng rằng có hi vọng phá tan bia Huyền Diệu quái dị, sừng sững trong đất trời như này. Nhưng thật không ngờ một giây sau có thể nhìn thấy rõ, bên trên bia Huyền Diệu bị kiếm quang xoẹt qua để lại vết kiếm sâu nhưng lúc này lại khôi phục như không bị sao cả. Đúng như gặp phải ma.
“Sao lại như vậy? Không…!”, mắt của lão tổ không còn là màu máu mà đã biến thành màu tím đỏ, giọng nói khàn khàn. Toàn thân ông ta tuyệt vọng như nhập ma, khí tức toàn thân bắt đầu lụi tàn, cơ thể ông ta cũng yếu hẳn đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.