Chương trước
Chương sau
Nhìn từ đằng xa thì trên núi kiếm này có mây mù che phủ, kiếm vận bồng bềnh trôi, còn có kiếm lôi không ngừng gào thét trong sâu thẳm.

Bên dưới núi cũng có người.


Có mấy đệ tử của Chúng Sinh các và cả Minh Thương.

Mấy người này rất kiêng kị với Minh Thương, vì vậy cách Minh Thương khá xa nhưng thỉnh thoảng lại nhìn lén hắn ta một cái như kiểu phòng bị.

Trên thực tế, nếu không phải ngọn núi kiếm trước mặt quá khủng khiếp, khiến tim người ta đập loạn nhịp thì khi nhìn thấy Minh Thương, đám người này đã rời đi từ lâu rồi. Chỉ tiếc rằng, ngọn núi kiếm trước mặt có sức hút quá lớn, đến nỗi mà chỉ cần có chút cơ hội thôi họ cũng không muốn rời đi. Kể cả vì thế mà phải trả giá bằng cả tính mạng.

“Chẳng trách hoàng thất Cửu Minh có nhiều bí cảnh, bảo địa như vậy nhưng mấy trăm năm nay không chịu từ bỏ ba nơi trong bí cảnh Chúng Sinh. Có lẽ vì bí cảnh Chúng Sinh này có giá trị lớn hơn tưởng tượng nhiều”, Minh Thương vô cùng kích động, kể cả là người luôn giấu mình nhưng trên mặt hắn ta lúc này cũng hiện rõ vẻ thèm muốn và khao khát.

Minh Thương không phải là kiếm tu thuần túy nhưng là một trong những yêu nghiệt mạnh nhất trong tốp thanh niên của vương triều Cửu Minh nên tất nhiên kiếm đạo vẫn là chủ đạo của hắn ta. Dù sao kiếm đạo là thứ tấn công mạnh nhất, vì vậy những yêu nghiệt siêu cấp có sức chiến đấu nghịch thiên thì kiếm đạo dường như là thứ cần thiết.

“Muốn hình thành nên núi kiếm thì phải có ít nhất ba điều kiện”.

“Thứ nhất là kiếm hồn chủ! Lấy kiếm hồn chủ làm khung đỡ, thu hút hàng trăm triệu thanh kiếm ngưng tụ lại, núi kiếm càng lớn chứng tỏ đẳng cấp kiếm hồn chủ nòng cốt của núi kiếm càng cao. Ngọn núi kiếm trước mặt có trăm triệu thanh kiếm, thuộc dạng núi kiếm dạng lớn, vậy thì cấp bậc của kiếm hồn chủ nòng cốt cũng phải ở thần phẩm, thậm chí là vô thượng”.

“Thứ hai là kiếm nguyên thuần túy. Một thanh kiếm liên kết với thanh kiếm khác, dần dần thành trăm triệu thanh kiếm. Để kiên cố hơn, giữa mỗi thanh kiếm phải có độ dính. Và đó phải dựa vào kiếm nguyên, và cũng chỉ có kiếm nguyên thuần túy mới làm được”.

“Thứ ba là kiếm lôi, là kiếm lôi đỉnh cấp nhất. Nếu như không có kiếm lôi lúc nào cũng tôi luyện mỗi thanh kiếm trên núi kiếm này, trải qua hàng trăm triệu năm ăn mòn thì mỗi thanh kiếm sẽ bị phong hóa, cuối cùng là sụp đổ. Có kiếm lôi không ngừng tôi luyện thì có thể giữ được núi kiếm hoàn chỉnh, thậm chí là có thể phát triển thêm”.



Minh Thương nuốt nước bọt ừng ực, vẻ tham lam đã lên đến cực độ.

Có nằm mơ hắn ta cũng không nghĩ mình có thể gặp được núi kiếm này!

Ha ha!

Nói không khách sáo thì chỉ cần hắn ta có được núi kiếm này thì hắn ta có thể có tiến bộ vượt bậc về kiếm đạo, trở thành chân thần thật sự.

Mặc dù Minh Thương kích động nhưng cũng không phải dạng không biết nghĩ, dường như đang suy tính gì đó.

Còn mấy đệ tử Chúng Sinh các cách đó không xa thì không thể đợi được nữa.
Mấy người cũng nuốt nước bọt ừng ực, một người trong đó dường như bước vào nhập ma, dường như tham lam mất lý trí, biến hình một cái rồi điên cuồng lao về phía núi kiếm. Hắn giữ một kiếm trong tay, con ngươi biến thành màu đỏ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.