Tô Minh khá có hứng thú.
Khen ngợi bọn họ.
“Tô Minh, em… Chắc em không phải là người nên vào bí cảnh Chúng Sinh, em đã tăng thêm gánh nặng cho anh rồi”. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn hơi ửng đỏ, cảm xúc dâng trào. Vốn dĩ cô ta biết bản thân không có đủ thực lực và tư cách vào bí cảnh Chúng Sinh, nhưng thiết nghĩ chắc cũng không kém bao nhiêu. Đến khi thật sự vào trong, chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như không có Tô Minh thì cô ta đã bị giết đến ba lần rồi, sự cách biệt đó thật sự quá lớn, sự tồn tại của cô ta thật sự đã liên lụy đến Tô Minh, cô ta rất áy náy, rất tự trách, thậm chí còn có hơi tự ti.
“Hahaha, đồ ngốc, em đang nghĩ gì thế? Chắc không phải em cho rằng khắp bí cảnh đều có sự tấn công và nguy hiểm như ba con rối kim loại này đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì anh đảm bảo, ba trăm người vào bí cảnh lần này, chắc cuối cùng chỉ có không đến ba người còn sống”. Tô Minh không biết nói gì nữa.
“Ý của anh là ba con rối kim loại này chỉ là tình cờ thôi sao?”. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn rực sáng lên.
“Cũng không hẳn là tình cờ, ít ra thì trên hòn đảo này, không phải là tình cờ, nhưng hòn đảo này lại vốn là một sự tình cờ”, Tô Minh cười khổ.
“Đảo hả?”, Mạc Thanh Nhạn hé đôi môi đỏ, ngạc nhiên, há hốc khuôn miệng nhỏ đến mức có thể nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641169/chuong-2789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.