Chương trước
Chương sau
"Lão Diễm, tôi... tôi... tôi nghe không hiểu", lão Hồng sợ tới mức chết khiếp không thở được, thật đó, bà ta vừa nãy có thể cảm nhận được rõ ràng, bản thân chỉ cách cái chết một chút xíu, đại khái chỉ cách một ý niệm của Diễm Huyền Kình mà thôi.

Diễm Huyền Kình không nhìn về phía lão Hồng nữa, mà đến bên cạnh Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.

"Nhóc Tô, bà lão Hồng ắt phải chết không nghi ngờ, lão phu bảo đảm với con, đợi sau khi con ra khỏi bí cảnh Chúng Sinh, lão phu sẽ lập tức ra tay", Diễm Huyền Kình ngưng giọng nói: "Có điều, hành trình bí cảnh này... con vẫn muốn vào ư?"


Diễm Huyền Kình thật sự có chút do dự.

Minh Thương rất mạnh! Ông có thể mơ hồ cảm nhận được.

Diễm Huyền Kình thật sự không dám nói Tô Minh có thể chắc chắn thắng được Minh Thương.

Có chút nguy hiểm!

Nhưng bỏ lỡ bí cảnh Chúng Sinh cũng quá đáng tiếc.

Bí cảnh Chúng Sinh không phải lúc nào cũng có, mỗi lần cách nhau rất nhiều năm.

"Đương nhiên phải vào rồi ạ", Tô Minh thoải mái đáp: "Sư tôn, người yên tâm đi. Trên thực tế, con vẫn luôn mạnh hơn rất nhiều rất nhiều so với tưởng tượng của người đó".

Không nói thứ khác, đã rất nhiều năm anh không dùng tới Ma La kiếm rồi. Tại sao? Chẳng phải là vì đã rất nhiều năm rồi anh không gặp được đối thủ nào đủ mạnh đến mức bức anh phải dùng đến Ma La kiếm đó sao?

Minh Thương rất mạnh ư? Đúng rất mạnh, nhưng nếu nói muốn giải quyết Minh Thương thì anh vẫn nắm chắc.

"Ừ, chuyện gì cũng phải cẩn thận", Diễm Huyền Kình gật đầu, yên tâm rồi, ông ta vẫn yên tâm với Tô Minh.

Ngay sau đó.

"Giờ lành đã đến, các thiên tài của vương triều Cửu Minh và Chúng Sinh các, mời vào trong cửa Chúng Sinh", Phùng Giao lớn giọng nói, ông ta đã nhìn ra được bầu không khí gượng gạo tại hiện trường, nhất là Minh Thương, cho nên cũng coi như cố ý giải vây cho Minh Thương.

Phùng Giao nói xong.

Ước chừng hơn 300 người đều hóa thành một đạo ánh sáng, hướng về phía cánh cửa chúng sinh, tiến vào trong, biến mất không thấy đâu nữa.

Nhất là Minh Thương, người đầu tiên đến cánh cửa Chúng Sinh, từ đó có thể thấy rõ sự khó xử của hắn ta.

Hơn nữa, bởi vì đã không còn ấn ký thần hồn, đại khái không thể nào vừa vào trong bí cảnh liền đụng phải Tô Minh, nhưng chỉ cần Tô Minh vào trong, anh sẽ nắm chắc có thể tìm được, gặp được và giết chết đối phương trong bí cảnh, vậy là đủ rồi.

Tô Minh nắm bàn tay nhỏ của Mạc Thanh Nhạn, cũng đi về phía cánh cửa Chúng Sinh.

Tô Minh khá thoải mái, Mạc Thanh Nhạn thì lại căng thẳng siết chặt lấy tay Tô Minh, có thể nhìn ra cô ta có chút lo lắng.

Khoảnh khắc hai người vừa bước vào trong cánh cửa Chúng Sinh.

Tô Minh không chút do dự trực tiếp ôm trọn lấy thân hình mền mại bên cạnh, ôm chặt cô ta vào trong lòng, hơn nữa còn nhỏ giọng nói vào bên tai cô ta: "Thanh Nhạn, tiếp theo sẽ có chút mất trọng lượng và quay tròn, không cần sợ, đếm đến 10 giây là xong, cô nhắm mắt lại là được".
"Ừ", Mạc Thanh Nhạn vốn đang sợ hãi, mơ hồ ngay lập tức liền yên tâm lại, nép sát đầu vào lồng ngực Tô Minh, gương mặt xinh đẹp tinh xảo có hơi ửng hồng và ngọt ngào, cơ thể mềm mại cao gầy dán chặt vào Tô Minh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.