Chương trước
Chương sau
Mạc Thanh Nhạn nặng nề gật đầu.

Sau đó, Diễm Huyền Kình không nói nữa...

Ông ta dẫn theo Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi về phía cửa vào bí cảnh Chúng Sinh.


Một khắc sau.

Phía sau núi Chúng Sinh các, giữa một mảnh linh khí hoá lỏng mênh mông, cảnh tượng trước mắt đột ngột trở nên rộng rãi sáng sủa, trong một mảnh không gian to như vậy trước mắt xuất hiện một cái sân nhìn không đến biên giới!

Trên sân, vết nứt loang lổ, khắp nơi đều là màu đỏ tươi, trong không khí tràn ngập sát khí, có rất nhiều cảnh tượng đổ nát và hài cốt chồng chất thành đống khắp nơi, còn có rất nhiều binh khí rơi lả tả.

Kể cả đủ loại độc chướng bập bềnh theo gió cũng không ngừng bay khắp sân vô biên vô tận.

"Nơi này là chiến trường cổ của Chúng Sinh các, vào thời kỳ thành lập ban đầu của Chúng Sinh các, nơi đây từng trải qua một lần ma vật ngoại vực xâm lấn, Chúng Sinh các suýt chút nữa bị diệt. Lúc ấy, kể cả cao tầng hay đệ tử Chúng Sinh các cũng chỉ còn một người trên trăm người, mà nơi này chính là di tích mà trận đại chiến kinh thế kia lưu lại. Ngàn tỉ năm qua, chiến trường này vẫn luôn được bảo tồn, mà lối vào bí cảnh Chúng Sinh vừa khéo cũng ở trên chiến trường này", Diễm Huyền Kình giải thích một câu, trong lời nói có vài phần hồi ức và thổn thức.

...

Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn kinh ngạc nhìn nhau, dường như qua lời nói hồi ức đầy tịch mịch của sư tôn lộ ra một sự thật - trận đại chiến này, năm đó ông đã trải qua.

"Chiến trường này rất lớn, hơn nữa, điều kỳ lạ là gần như mỗi giờ mỗi phút chiến trường này đều đang mở rộng, thời gian lâu rồi cũng không còn cảm giác có biên giới. Thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, hai người theo sát ta, đừng đi lạc, bằng không, một khi mất phương hướng trên chiến trường cổ, hậu quả rất nghiêm trọng", Diễm Huyền Kình tiếp tục nói, ông ta di chuyển từng bước chân, đi trên chiến trường cổ.

Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi theo phía sau.

Không bao lâu.

Cấp bậc không gian và cảnh tượng của chiến trường cổ trước mắt không ngừng biến hóa, thời điểm Diễm Huyền Kình dừng lại, trước mắt đã xuất hiện đông nghìn nghịt người.

Ước chừng hơn triệu người tụ tập ở phía trước.

Cầm đầu đều là mấy ông lão cấp bậc lão quái vật, trong đó có người Tô Minh biết, như bà lão Hồng.

Chư vị Các chủ cũng đều ở, còn có đệ tử các loại.

Người đông nghìn nghịt.

Rất mênh mông và hùng vĩ.

...

Khi Tô Minh, Mạc Thanh Nhạn, Diễm Huyền Kình đến, trong chốc lát, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ba người.

Ánh mắt nhìn Diễm Huyền Kình là kính sợ, là e ngại!

Đồng loạt.

Dù là những lão quái vật cùng là Thái Thượng trưởng lão, khi bọn họ nhìn về phía Diễm Huyền Kình đều là không khắc chế được cảm giác e ngại.
Mà ánh mắt nhìn về phía Tô Minh cũng là nhìn chằm chằm thật sâu, dường như muốn nhìn thấu Tô Minh, chưa đến mười nghìn tuổi đã chớp mắt giết Hồng Nhàn. Ba ngày qua, Tô Minh cực có tiếng tăm bên trong Chúng Sinh các, thanh danh đặc biệt lớn, gần như ai ai cũng thảo luận. Giờ phút này Tô Minh ngang nhiên lộ diện, đương nhiên trở thành tiêu điểm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.