Hiện giờ, Phùng Giao cảm thấy mình như cưỡi hổ khó xuống.
Ra tay ư? Chỉ e sẽ chọc giận Diễm Huyền Kình. Ông ta quá rõ sự đáng sợ của Diễm Huyền Kình. Thậm chí bao nhiêu năm nay trong lòng ông ta vẫn còn bóng đen mà Diễm Huyền Kình để lại, hơn nữa với tính cách của Diễm Huyền Kình thì chắc chắn là bảo vệ đệ tử của mình. Nếu Phùng Giao dám ra tay thì khéo Diễm Huyền Kình sẽ đập chết ông ta mất. Đến lúc đó, khéo còn không ngồi vững vị trí Đại Các chủ nữa. Nghĩ đến mà sợ, nghĩ đến mà toàn thân lạnh toát.
Nhưng nếu không ra tay thì thể diện của ông ta để đâu?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, nếu không ra tay, nếu không dạy cho Tô Minh bài học, ngộ nhỡ Tô Minh thật sự muốn đổi chìa khóa với Hồng Nhàn và Đồ Vô Mệnh thì sao?
Phùng Giao trầm ngâm rồi cứ nhìn chằm chằm Tô Minh như vậy mà không lên tiếng, cũng không ra tay.
Tô Minh cười mỉa, trong lòng thấy coi thường ông ta. Nếu Phùng Giao quả quyết ra tay thì khéo anh còn đánh giá cao. Thật không ngờ, ông ta nghĩ đi tính lại mà chả dám làm gì.
Tô Minh nháy mắt một cái, nhìn về phía Hồng Nhàn và Đồ Vô Mệnh, nói: “Thế nào hai vị? Không nghe thấy lời của tôi sao? Có đổi không đây?”
Sắc mặt Đồ Vô Mệnh trầm xuống, răng cắn vào nhau kêu ken két, ánh mắt nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nói: “Tô Minh! Anh thật sự nghĩ mình vô địch rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641147/chuong-2767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.