Sở dĩ Lôi Sùng dám mạnh mồm như vậy là vì hắn ta chắc chắn Tô Minh không uống nổi 1 ly. Bởi vì đây là rượu Tiên Mộng, chứ không giống những loại rượu khác.
Kẻ ngu dốt đều phải trả giá đắt.
“Tô Minh! Anh… Anh đừng kích động! Anh điên rồi sao? Chết người đấy”, Ngô Lũng ở bên cạnh sắp bị Tô Minh dọa chết. Người xưa có câu ‘Không chung ý chí thì không chung đường’ mà. Đáng lẽ phải nghĩ ra sớm, người mà lão Diễm thu nhận làm đệ tử có ai không điên, không nóng nảy đâu?
“Ha ha! Nào nào con kiến nhỏ! Tự rót rượu đi, phải rót đầy nhé!”, Lôi Sùng đứng lên, cầm bình rượu trên bàn rồi rót vào ly của mình.
Còn Tô Minh cũng đứng lên, rót rượu cho mình.
Chỉ có điều…
Đột nhiên…
Tô Minh đột nhiên nhìn về phía người con trai áo trắng ngồi chếch 40 độ so với bàn anh rồi không báo trước tự dưng ném một cây đũa lại.
Trong chớp mắt…
“Phụt!”, người con trai áo trắng lập tức chảy máu mắt, cây đũa đó đâm vào mắt trái của hắn ta.
Hắn ta đau đớn gào rống, ôm chặt mắt trái. Khi máu chảy đầm đìa thì hắn ta cũng ngã xuống đất, lăn lộn gào thét thê thảm.
“Thanh Nhạn rất đẹp, điều này tôi biết. Là đàn ông nhìn cô ấy mấy cái cũng là điều dễ hiểu. Dù sao thì ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ mà. Nhưng từ lúc chúng tôi vào đến giờ, ánh mắt dục vọng của anh không hề rời mắt khỏi cô ấy, ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641135/chuong-2755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.