"Kiếm nguyên!", Tô Minh sử dụng kiếm nguyên đã mơ hồ đạt tới lục đoạn sơ kỳ, hóa thành hàng chục ngàn luồng kiếm mang, không ngừng chém về phía Thái Phệ Hỏa.
Chắc phải bị hơn trăm ngàn luồng kiếm mang xuyên thủng, nó mới vỡ thành từng mảnh.
"Thái U Hỏa, nuốt nó cho tôi!", Tô Minh hít sâu một hơi, có chút mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kích động. Thái Phệ Hỏa quá mạnh, dù là mình cũng phải mất bảy tám tiếng mới miễn cưỡng chém vỡ nó. Tuy Thái Phệ Hỏa đã hóa thành từng mảnh nhỏ, nhưng vẫn tỏa ra sức mạnh khủng khiếp khiến lòng người rét run và kiêng kỵ. Có điều, cuối cùng Thái U Hỏa vẫn có thể miễn cưỡng cắn nuốt được nó một cách từ từ.
Tô Minh điều khiển Thái U Hỏa cắn nuốt từng mảnh một.
Thời gian cứ trôi, ngày hôm sau, Tô Minh vẫn đang bế quan.
Diễm Huyền Kình có hơi sốt ruột, ban đầu, ông ta định dẫn Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đến Chúng Sinh các, nhưng giờ anh vẫn còn bế quan chưa ra, nên không thể tùy tiện làm phiền được.
"Đợi thêm một ngày nữa vậy, nếu mai tên nhóc khốn kiếp kia còn không chịu ra, thì chỉ có thể vào gọi cậu ta ra thôi. Không thể vuột mất bí cảnh Chúng Sinh được vì nó là một cơ hội trời cho", Diễm Huyền Kình thầm nghĩ.
Thời gian dần trôi, ngày thứ ba.
Sáng sớm.
Ánh ban mai vừa ló rạng.
“Thật thoải mái!”, Tô Minh, đang ngồi xếp bằng tu luyện trên đất đột nhiên mở mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641127/chuong-2747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.