Chương trước
Chương sau
“Trong ba năm, tôi muốn nhìn thấy gia chủ nhà họ Ứng phải xin lỗi sư tôn của tôi, và cả đám người ngồi tàu con thoi tác chiến đến thành Kỷ Nguyên uy hiếp và sỉ nhục. Tôi muốn tất cả bọn chúng đều phải chết. Trong ba năm, nếu như nhà họ Ứng không làm được, vậy thì Tô Minh tôi bảo đảm sẽ tự mình đến nhà họ Ứng, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là giải quyết gọn nhẹ thôi đâu”, Tô Minh thản nhiên nói, giọng nói không lớn nhưng vô cùng bá đạo.

Ứng Hồn Phong nắm chặt nắm đấm. Ông ta thấy vô cùng phẫn nộ và nhục nhã, hận nỗi không thể chửi nhau một trận. Nhưng sau đó lại ngậm ngùi dẫn Ứng Cáp và Ứng Tư rời đi.


“Nhóc con! Không trách tôi xuất hiện quấy rầy cậu giải quyết Ứng Hồn Phong đấy chứ?”, Diễm Huyền Kình tò mò, hỏi.

“Tiền bối chắc chắn tôi có thực lực giết chết Ứng Hồn Phong sao?”, Tô Minh có chút kinh ngạc, hỏi.

“Tất nhiên rồi!”, Diễm Huyền Kình gật đầu, nói: “Cậu có thực lực đó”. Sau đó, ông ta đổi giọng: “Nhưng nếu hôm nay cậu thật sự tiêu diệt hắn thì tất cả cường giả nhà họ Ứng sẽ đến. Nhà họ Ứng là nền văn minh cấp bảy, không đơn giản đâu. Nếu như cường giả đến thì cậu sẽ gặp phiền phức đấy. Hôm nay thả cho Ứng Hồn Phong đi sẽ khiến quan hệ giữa cậu và nhà họ Ứng dịu đi chút, có thể dịu được ba đến năm năm, cũng có thể là mười năm. Thời gian này thoắt cái là trôi qua, dường như không là gì cả. Nhưng đối với cậu mà nói thì đó lại là thời gian thực lực tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó cậu đến nhà họ Ứng thì tiêu diệt cả nhà chúng là điều dễ dàng”.

“Cảm ơn tiền bối!”, Tô Minh thật sự kinh ngạc. Lão già như Diễm Huyền Kình thoạt nhìn tưởng hâm hấp vậy mà không phải, dường như chuyện gì cũng nhìn thấu đáo.

“Nhóc con! Ánh mắt cậu nhìn tôi là có ý gì? Tôi vốn không phải tên ngốc đâu nhé!”, Diễm Huyền Kình đột nhiên trừng mắt nhìn Tô Minh, trách mắng.

Sau khi nói xong, ông ta xoay người một cái rồi đứng trước mặt Hà Nhiếp.

“Ông… Ông Diễm!”, sắc mặt Hà Nhiếp trắng bệch, sợ hãi suýt nữa quỳ sụp xuống, đầu toát mồ hôi.

Trong Các chủ của Chúng Sinh các, ngoài Đại Các chủ thì những Các chủ khác đều không ai so được với thái thượng trưởng lão.

Huống hồ Diễm Huyền Kình còn là một trong mấy người được xếp top đầu trong những thái thượng trưởng lão.

Điều quan trọng nhất là Diễm Huyền Kình không kiêng kị bất cứ ai. Đây chính là lý do lớn nhất khiến Hà Nhiếp khiếp sợ.

“Nhóc Tô này là yêu nghiệt siêu cấp, vậy mà ông giấu đi, thậm chí còn liên kết với người khác định giết cậu ta? Lục Các chủ, ông được lắm”, Diễm Huyền Kình thản nhiên nói nhưng từng câu chữ vô cùng lạnh lùng. Sau đó…

Bốp!

Một cái bạt tai vang giòn lên mặt Hà Nhiếp.

Hơn nữa, lúc đó khí tức của ông ta trấn áp Hà Nhiếp khiến cho Hà Nhiếp còn không vận dụng được tiên nguyên của mình. Thực lực cách biệt quá lớn, khiến ông ta biến thành khúc gỗ.

Một cái tát giáng xuống khiến nửa bên mặt Hà Nhiếp đỏ ửng, đau đến nỗi ông ta không chịu nổi mà gào hét thê thảm.

“Nếu đã vậy thì dùng ông có tác dụng gì?”, sau đó dưới vô vàn ánh mắt, Diễm Huyền Kình hét một tiếng, bàn tay xuất hiện ngọn lửa như hỏa long lập tức bao trùm lấy Hà Nhiếp.

Sau đó…

Không có sau đó nữa, Hà Nhiếp đã hóa thành hư vô, thể xác và thần hồn đều hóa thành hư vô.

Đối với Diễm Huyền Kình mà nói thì đây như di chết một con kiến mà thôi.
“Bạo lực thật! Nhưng rất sảng khoái!”, Tô Minh lẩm bẩm, mắt sáng lên. Ngọn lửa mà Diễm Huyền Kình dùng vô cùng mạnh, mạnh đến nỗi Tô Minh cũng không nhìn ra được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.