“Tiền bối, ông nên cảm thấy vui mừng bởi người đối với sư tôn vẫn còn có chút tình nghĩa, bằng không, tôi nghĩ, người chết hôm nay tuyệt đối không phải chỉ có Cố Hoàng Tấn, Phương Mộng Vũ và mấy vị lão tổ của Cố gia đâu, tôi sẽ tiêu diệt triệt để toàn bộ nhà họ Cố”. Tô Minh quay đầu lại, nhìn về phía Cố Vân Chu mà lạnh lùng nói.
“Hahahaha... Hoàng Sí, đây chính là điều mà mày muốn sao? Nhà họ Cố đã hết rồi! Đây chính là điều mà mày muốn sao? Nếu sớm biết có ngày hôm nay, năm đó, lúc em trai mày bao nhiêu lần muốn phái người đi tìm mày, để diệt cỏ tận gốc mày, tao đã không đi ngăn cản rồi, hahahaha, thật hối hận mà!”, Cố Vân Chu liếc nhìn Tô Minh một cái, không nói gì, quay đầu lại, nhìn về phía Cố Hoàng Sí, cười ha hả, không chút kiêng kỵ mà cười lớn, nước mắt tuôn đầy mặt, mang theo một chút oán hận, và cả sự phẫn nộ ngút trời.
“Bố, đây quả thực là điều con muốn!”. Cố Hoàng Sí trầm mặc một lúc, rồi gật đầu một cách nghiêm túc: “Bố, cảm ơn bố năm đó đã ngăn cản Hoàng Tấn nhổ cỏ tận gốc, nhưng, hôm nay báo thù, con không hổ thẹn với lòng mình”.
“Haha... mày quả là có một đồ đệ tốt, chỉ là, Thần Nhi không chết, Cố gia không diệt. Thần Nhi đang bế quan, chẳng bao lâu sẽ bế quan xong, trong cuộc thi của tổng viện, mày sẽ biết đồ nhi phách lối quá mức, không kiêng nể gì cả của mày so với Thần Nhi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641084/chuong-2704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.