Chương trước
Chương sau
“Tiền bối, ông nên cảm thấy vui mừng bởi người đối với sư tôn vẫn còn có chút tình nghĩa, bằng không, tôi nghĩ, người chết hôm nay tuyệt đối không phải chỉ có Cố Hoàng Tấn, Phương Mộng Vũ và mấy vị lão tổ của Cố gia đâu, tôi sẽ tiêu diệt triệt để toàn bộ nhà họ Cố”. Tô Minh quay đầu lại, nhìn về phía Cố Vân Chu mà lạnh lùng nói.

“Hahahaha... Hoàng Sí, đây chính là điều mà mày muốn sao? Nhà họ Cố đã hết rồi! Đây chính là điều mà mày muốn sao? Nếu sớm biết có ngày hôm nay, năm đó, lúc em trai mày bao nhiêu lần muốn phái người đi tìm mày, để diệt cỏ tận gốc mày, tao đã không đi ngăn cản rồi, hahahaha, thật hối hận mà!”, Cố Vân Chu liếc nhìn Tô Minh một cái, không nói gì, quay đầu lại, nhìn về phía Cố Hoàng Sí, cười ha hả, không chút kiêng kỵ mà cười lớn, nước mắt tuôn đầy mặt, mang theo một chút oán hận, và cả sự phẫn nộ ngút trời.

“Bố, đây quả thực là điều con muốn!”. Cố Hoàng Sí trầm mặc một lúc, rồi gật đầu một cách nghiêm túc: “Bố, cảm ơn bố năm đó đã ngăn cản Hoàng Tấn nhổ cỏ tận gốc, nhưng, hôm nay báo thù, con không hổ thẹn với lòng mình”.


“Haha... mày quả là có một đồ đệ tốt, chỉ là, Thần Nhi không chết, Cố gia không diệt. Thần Nhi đang bế quan, chẳng bao lâu sẽ bế quan xong, trong cuộc thi của tổng viện, mày sẽ biết đồ nhi phách lối quá mức, không kiêng nể gì cả của mày so với Thần Nhi của nhà họ Cố có bao nhiêu phần chênh lệch? Thiên tài? Yêu nghiệt? Hừ, có thể sánh với Thần Nhi của nhà họ Cố sao? Sánh được sao?”, Cố Vân Chu nhìn thật sâu Cố Hoàng Sí một cái, rồi dậm chân rời đi.

Tô Minh ngược lại không có ý nghĩ cũng sẽ giết Cố Vân Chu, nguyên nhân rất đơn giản: Nếu như thực sự làm như vậy, sư tôn sẽ không đồng ý, cũng sẽ không được khuây khỏa.

Sư tôn trọng tình trọng nghĩa.

Cố Vân Chu dù sao cũng là bố của ông ấy, hơn nữa, mặc dù không công bằng, nhưng năm đó ông ấy cũng đã có áy náy và cũng đã cứu giúp sư tôn.

Đương nhiên, mặc dù không giết Cố Vân Chu, nhưng, trong cuộc thi ngày sau, Cố Thần kia, nhất định phải giết.

Mà giết chết Cố Thần… thì Cố Vân Chu chắc cũng sẽ bị phế một cách triệt để rồi.

Tâm cảnh và tinh thần võ đạo của Cố Vân Chu hiện giờ vẫn còn đang cố chống đỡ, cũng là bởi vì một tên Cố Thần mà thôi.

Nếu như Cố Thần bị đánh bại, và chết rồi, vậy thì niềm tin như cọng cỏ cứu mạng kia cũng sẽ không còn nữa.

Lúc này.

“Ha ha ha, cậu bé ngoan, tốt, rất tốt! Không hổ là người đàn ông mà Nhạn Nhi coi trọng!”, Mạc Châm Sơn đã bước xuống, đi đến bên cạnh Tô Minh, cười haha, đầy sự tán thưởng và hài lòng.

Mạc Thanh Nhạn ở bên cạnh Mạc Châm Sơn ngay lập tức mở to mắt, sắc mặt cũng có chút đỏ ửng: “Ông nội, ông đang nói linh tinh gì vậy?”

“Khụ khụ…”. Tô Minh cũng có chút ngượng ngùng, nói ra, anh và Mạc Thanh Nhạn vốn không thân quen, tất nhiên chuyện Mạc Thanh Nhạn giúp đỡ mình, anh vẫn rất cảm kích.

“Nào có nói linh tinh chứ? Trước đó chẳng phải cháu vẫn luôn lo lắng không thôi, hận không thể để bộ xương già như ông đây xuống dưới kề vai chiến đấu cùng thằng nhóc họ Tô nữa sao!”, Mạc Châm Sơn vuốt râu, nụ cười càng thêm rõ ràng.

“Ông nội, ông...”. Mạc Thanh Nhạn lúc này thật sự đã xấu hổ vô cùng, cô ấy không phải kẻ ngốc, cô ấy có thể cảm nhận được, ông nội dường như đang cố ý ghép đôi mình với Tô Minh, chỉ là, làm sao có thể trực tiếp như vậy, kịch liệt tác hợp như vậy chứ? Cô ấy với Tô Minh kể ra, còn chưa nói qua được mấy câu nữa?

“Hoàng Sí, đi, đến chỗ của lão!”, Mạc Châm Sơn lại nhìn về phía Cố Hoàng Sí, vẻ mặt vô cùng phức tạp, còn có chút kích động nói.

Nói đoạn, ông ấy lại nói với Tô Minh: “Nhóc con, cùng đi đi, không phải Nhạn Nhi muốn mời con uống trà uống rượu sao?”

“Khụ khụ, dạ được”, Tô Minh thực sự ngượng ngùng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.