“Tại sao ạ?”, Mạc Thanh Nhạn kinh ngạc.
“Có người đang nhìn chằm chằm vào ông nội. Ông không ra tay, người này hẳn cũng sẽ không hành động và ngược lại. Nếu ông đoán không lầm, người này đến từ Chúng Sinh các, xem ra trước đó Cố Thần đã được Chúng Sinh các coi trọng, trở thành đệ tử cuối cùng của lục trưởng lão Chúng Sinh các là sự thực, hơn nữa, sự xem trọng mà Cố Thần nhận được từ Chúng Sinh Các còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của tất cả mọi người”, Mạc Châm Sơn thở dài một hơi: “Ừm, còn có viện trưởng đương nhiệm, ha ha, lúc này cũng đang nhìn ông nội chằm chằm”.
Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn mãnh liệt thay đổi: “Nhưng…”
Không có thế nhưng.
“Trước tiên cứ nhìn xem, có vẻ như đồ nhi này của Hoàng Sí dường như rất tự tin, có lẽ có thể mang đến cho mọi người niềm vui bất ngờ”, Mạc Châm Sơn có chút cay đắng nói.
Nội tâm phức tạp quá.
Hàng trăm triệu năm trước, mặc dù ông ta bảo đảm được một mạng của đồ nhi mình là Cố Hoàng Sí, nhưng lại chỉ có thể giương mắt nhìn Cố Hoàng Sí bị phế bỏ thành phế nhân và trục xuất khỏi thành Kỷ Nguyên.
Ông ta đã hối hận vô số lần, nếu có thêm một cơ hội, dù phải liều cả thân già này của mình, ông ta cũng phải bảo vệ Cố Hoàng Sí.
Nhưng lúc này khi thực sự một lần nữa có thể lựa chọn đền bù, Mạc Châm Sơn vẫn chỉ có thể thở dài bất lực, trong lòng tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641068/chuong-2688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.