Chương trước
Chương sau
Còn về cái gọi là có cơ hội gặp lại, cô ấy cũng chỉ nói chơi mà thôi, giữa không gian vô tận, chư thiên vạn giới, vô số nền văn minh, sao lại có thể dễ dàng gặp lại nhau chứ?

Còn về chuyện so tài với Tô Minh thì sao? Quả thật, Tô Minh mạnh đến mức khó lòng tin nổi, nhưng mà, chỉ với thực lực Tô Minh đã bày ra thì cô ấy nắm chắc phần thắng, tuy rằng nguyên nhân anh bại trận chỉ là do anh còn chưa đến mười nghìn tuổi, thời gian tu luyện võ đạo còn thiếu sót.

Thế nhưng, cô ấy nào biết rằng, thực lực mà Tô Minh bày ra để đánh nhừ tử Vưu Minh Nhi cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.


"Đi thôi, sau này đừng tự tiện đến thành Ly Đỉnh nữa", sau khi Mạc Thanh Nhạn rời đi, Tô Minh đi đến bên cạnh Trì Thương Tuyết, rồi cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô ta, anh không cho Trì Thương Tuyết cơ hội nói lời từ chối, mà dẫn cô ta bước từng bước vào hư không, rồi rời khỏi thành Ly Đỉnh.

Gương mặt nhỏ nhắn của Trì Thương Tuyết hơi ửng hồng, cơ thể cứng ngắc, lẽo đẽo đi theo bên cạnh Tô Minh, đáy lòng cô ấy đang đấu tranh dữ dội, nên vùng vẫy hay không đây? Tên khốn này thế mà lại dắt tay mình đi... khốn nạn, thật quá khốn nạn mà.

Dưới đáy lòng đấu tranh cả buổi, nhưng cuối cùng, Trì Thương Tuyết vẫn không vùng vẫy, để cho Tô Minh tùy ỳ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, dĩ nhiên, là tim cô ta không khỏi đập thình thịch, sắc mặt đỏ bừng, thậm chí, dọc đường đi, bọn họ vẫn luôn trầm mặc, cả hai bên đều trong tình trạng lúng túng và ngượng ngùng.

"Thương Tuyết, để anh đưa em về thành Kiếp, sau đó, anh phải rời khỏi Kiếp tông, có lẽ phải tốn khá nhiều thời gian đấy, nhưng anh cam đoan, chắc chắn sẽ nhanh chóng quay về thành Kiếp để tìm em, nếu em lo lắng thì có thể đến học viện Kỷ Nguyên chờ anh", Tô Minh nói.

"Anh...", Trì Thương Tuyết có chút sợ hãi, có chút tức giận, lẽ nào tên khốn nạn này vừa mới nắm tay mình, vô tình xác nhận mối quan hệ, xong rồi lại bỏ chạy ư? Có phải rất khốn nạn không? Nếu muốn chạy, cớ sao lại phải tán tỉnh mình chứ? Sao lại phải làm như vậy?



"Anh không có gạt em, nếu như em không tin thì có thể đi theo anh mà", Tô Minh bất đắc dĩ nói.

Anh có thể cảm nhận được, Trì Thương Tuyết thiếu cảm giác an toàn, trong lòng anh thật sự dành cho cô ta một chút thương tiếc, cô nhóc này thích náo loạn, thích bắt nạt người khác, tính cách ngang bướng, nhưng tất cả những điều đó đều do cô ta cố ý ngụy trang ở mặt ngoài để cố tỏ ra rằng mình rất mạnh mẽ.

Cô ta sợ hãi người khác sẽ làm tổn thương mình, cho nên mới bắt nạt, trêu ghẹo, làm tổn thương người khác trước, đây là biểu hiện của việc cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Mà loại tính cách này cũng do hoàn cảnh trưởng thành của cô ta tạo nên, vì thuở nhỏ không có mẹ nên cô ta bị khuyết thiếu tình thương của mẹ.

Hơn nữa bố cô ta, Trì Chân Phong, tuy rằng cũng yêu thương cô ta hết mực nhưng lại đem hết sức lực đặt ở việc phát triển tông môn.

Cũng khó trách Trì Thương Tuyết lại đau lòng vì cái chết của Tiểu Cửu đến vậy, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có mỗi mình Tiểu Cửu luôn ở bên cạnh cô ta, cùng cô ta trưởng thành.

"Vậy... anh đưa em đi cùng nhé", ngay sau đó, Trì Thương Tuyết bỗng nhiên vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay mà Tô Minh đang nắm lấy tay cô ta, nhưng sau khi đã buông tay ra rồi, cả người cô ta lại càng tiến gần về phía Tô Minh, thậm chí còn bám chặt lấy anh, hơn nữa, cô ta còn dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Tô Minh, cô ta dường như đang sợ Tô Minh sẽ bỏ trốn: "Em... em... lời của một cô gái như em nếu đã nói ra thì nhất định sẽ không nuốt lời, nếu em bị anh đánh bại thì em... em sẽ làm vợ của anh".

Tuy rằng Trì Thương Tuyết không cố ý lớn tiếng nhưng anh vẫn nghe rõ được sự ngượng ngùng và hồi hộp ẩn chứa trong giọng nói của cô ta.

Điều kì lạ ở đây là khí chất trên người Trì Thương Tuyết bỗng nhiên trở nên yếu đuối, hơn nữa còn không phải là do cô ta giả vờ.

Tô Minh nào biết rằng, lúc trước, khi còn ở thành Ly Đỉnh, trong lúc cô ta vô cùng tuyệt vọng, vô cùng bất lực, vô cùng phẫn nộ, anh giống như thần tiên hạ phàm, vô cùng bao che khuyết điểm, cứu lấy cô ta.

Trong khoảnh khắc đó, cô ta đã rơi vào tay anh rồi.

Có đôi khi, rơi vào lưới tình rất đơn giản.

Đương nhiên, Tô Minh cũng thật sự xuất sắc, không ai sánh bằng, gần mười nghìn năm trước, anh đã dùng thiên phú võ đạo xuất sắc và thực lực tối thượng mà để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô ta, nhưng lần cá cược này đã thúc đẩy mối quan hệ của bọn họ trong tiềm thức.

"Đi, anh đưa em về cùng", Tô Minh nâng tay lên, xoa đầu Trì Thương Tuyết, nếu không bàn đến những thứ khác thì chỉ riêng khuôn mặt của cô nhóc này cũng đã là tuyệt đẹp, hơn nữa lão Trang đã đích thân khẩn cầu anh, anh không thể từ chối được, về phần tình cảm của anh đối với cô ta, anh cũng có thể từ từ bồi dưỡng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.