Chương trước
Chương sau
“Còn hời cho tên đó quá ấy chứ. Nhóc Tô, cậu không nên giết Hình Lăng, mà nên giao hắn ta cho lão, lão đảm bảo sẽ cho hắn ta hưởng thụ thế nào là sống không bằng chết!”, lão Trang đột nhiên quắc mắt, sát khí bộc phát. Cả đời ông ta khinh thường nhất là người nói một đằng nghĩ một nẻo, lại càng khinh thường những tên tiểu nhân ám sát người khác, còn Hình Lăng thì có đủ cả hai.

“Thằng nhóc Tô này, mặc dù hiện giờ thực lực cậu đã cực kỳ đỉnh rồi. Thế nhưng không nên kiêu ngạo đâu, với cả, cậu đã là đệ tử của Kiếp tông chúng ta thì hiện tại và tương lai cậu vẫn là đệ tử của Kiếp tông!”. Lão Trang nói, với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Vâng, đệ tử hiểu rồi”. Tô Minh không phải người vong ân phụ nghĩa, cho nên đừng nói là đám người lão Trang đối xử với anh rất tốt, dù bọn họ cảm thấy lợi ích to lớn anh thu được từ Kiếp Trì. Chỉ cần Kiếp tông không phụ mình thì anh cũng sẽ không phụ Kiếp Tông.


“Được rồi, nhóc Tô, về núi cùng mấy lão già chúng ta nào. Mặc dù bây giờ cậu là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, nhưng tu vi của cậu vẫn kém xa, không nên quá lơi lỏng”. Lão Trang nói.

Mấy người ông cụ Hoàng cũng gật đầu, họ nhìn chằm chằm Tô Minh, như thể sói đói nhìn thấy miếng thịt ngon, vì họ sợ Tô Minh sẽ chạy mất.

Cũng không còn cách nào khác, trước đó Tô Minh đã là thiên tài thể tu cấp bậc cao nhất rồi. Mấy lão già bọn họ chỉ hận không thể truyền thụ kiến thức họ tiếp thu được cả đời cho anh. Bây giờ đã trải qua một đợt Kiếp Trì, Tô Minh là thiên tài đỉnh cấp trong thiên tài, còn quý hơn ngọc thô gấp vạn lần.

Tất nhiên bọn họ phải cảm thấy hưng phấn rồi, bọn họ không đợi được, không muốn chậm trễ một giây để truyền thụ cho Tô Minh.

Tô Minh cũng không bài xích, ngược lại vô cùng mong chờ và cảm kích. Anh biết rõ, mặc dù cảnh giới hiện tại của mình và các phương diện khác đều cực kỳ cao nhưng còn phải rèn luyện da thịt, xương cốt, vận dụng sức mạnh thuần túy, phối hợp thể kỹ và chiến đấu cận chiến, anh còn rất nhiều chỗ phải cải thiện. Đây đều là những thức lão Trang và những người khác có thể dạy cho anh ấy.

Tô Minh đi theo đám người lão Trang quay trở lại sau núi.

Anh tiếp tục mở ra hình thức huấn luyện “Cực kỳ tàn khốc” để luyện tập.

Thành Kiếp.

“Chị Thiên Lan, chị không muốn đi gặp anh Tô sao?”, Lạc Thu Thủy hơi ngạc nhiên và khó hiểu: “Tại sao chứ? Anh Tô của em rất tốt, hơn nữa, anh ấy thật sự, thật sự, thật sự rất thích chị Thiên Lan, chị Thiên Lan, chị đẹp thế này”.

Huyền Diễm Thiên Lan chỉ miễn cưỡng cười một tiếng.

Cô ta cảm thấy hơi bối rối.

Cô ta, không muốn báo thù nữa.

Cô ta không muốn tự chuốc lấy nhục nữa.

Cô ta cũng nghĩ thông rồi, có lẽ, cô ta có thể hai lần sống sót trong tay Tô Minh đã là rất ưu tú rồi.

Đó đã là do ông trời nể mặt cô ta rồi.

Nếu cô ta đi tìm chết lần nữa thì có lẽ sẽ đi đời nhà ma thật.

Mặc dù cô ta không sợ chết, nhưng không có ai muốn tự tìm chết cả.

Chỉ là, nếu không báo thù nữa thì cô ta phải làm gì đây? Trời đất bao là, đi đâu bây giờ? Còn có mục tiêu khác không? Thế nên cô ta thật sự rất bối rối.

“Thu Thủy, chị không biết, chị muốn đến vạn giới hư không một chuyến”. Huyền Diễm Thiên Lan nói, chỉ đi đến nơi nào đó mà không có mục đích gì, có lẽ, có thể tìm được chuyện gì đó thú vị.
“Nhưng mà chị Thiên Lan, không phải chị có kẻ thù sao? Chị không báo thù nữa sao?” Lạc Thu Thủy hỏi, trước đây, chị Thiên Lan rõ ràng rất kiên định với việc trả thù.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.