Chương trước
Chương sau
"Vâng!", Lạc Thu Thủy gật đầu.

Huyền Diễm Thiên Lan im lặng, cô ta không cần suy nghĩ cũng biết người đàn ông Thu Thủy yêu chính là Tô Minh - người mà có mơ cô ta cũng muốn trả thù.

Chưa đến 30 tuổi, còn tên là Tô Minh, còn có thể là ai khác sao?


"Chị Thiên Lan, chị sao thế?", Lạc Thu Thủy nhỏ giọng hỏi.

"Không sao, chúng ta đến đài Võ Kiếp trước đi, muốn vào Kiếp tông, đầu tiên phải rung được chuông, kiếm được một thành tích tốt", Huyền Diễm Thiên Lan im lặng vài giây, sau đó mới mở miệng nói.

Nhưng thực tế, trong vài giây ấy, đã có đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu cô ta, thậm chí, Huyền Diễm Thiên Lan còn định giết Lạc Thu Thủy.

Dù sao, Lạc Thu Thủy cũng là người của Tô Minh, còn là một trong số người yêu của anh. Giết Lạc Thu Thủy, cũng coi như trút giận, còn có thể khiến Tô Minh đau khổ, dù không coi là trả thù, nhưng cũng hả dạ được chút.

Có điều, suy nghĩ ấy vừa xuất hiện đã bị Huyền Diễm Thiên Lan bóp tắt. Tuy Huyền Diễm Thiên Lan cô ta bị Tô Minh đánh suýt chết rất nhiều lần và rất hận anh, nhưng cũng sẽ không chơi bẩn như thế, muốn trả thù cũng phải trả thù một cách đường đường chính chính.

Huống chi, trong những ngày ở chung, cô ta cũng rất thích một cô gái ngây thơ, tốt bụng như Lạc Thu Thủy, thậm chí Lạc Thu Thủy còn là một trong số những người bạn chân chính ít ỏi trong ký ức của cô ta.

"Vâng!", Lạc Thu Thủy vừa gật đầu, vừa ngây thơ, tò mò nhìn ngó những quán xá trên đường.

Huyền Diễm Thiên Lan đi cạnh Lạc Thu Thủy, trong đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp.

Chẳng mấy chốc, hai cô đã đi tới đài Võ Kiếp.

"Trời ơi! Sôi nổi ghê, quá trời người luôn!", Lạc Thu Thủy phấn kích hô, đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt nhìn ngó khắp nơi như một đứa trẻ.

Huyền Diễm Thiên Lan nhìn đám đông tấp nập trước mặt, nói: "Xin nhường một tý, xin nhường một tý, xin nhường một tý..."

Nhìn kiểu gì thì hai cô cũng đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dù có khăn che mặt, nhưng giọng nói vẫn rất dễ nghe. Thế nên, đã có rất nhiều người nhường đường, thoáng chốc đã hình thành một con đường thông tới chuông Kiếp ở giữa đài.

Hai cô cũng không sợ trở thành tiêu điểm chú ý, đi thẳng đến chuông Kiếp. Song...



Thoáng chốc, chỉ còn cách chuông Kiếp mấy chục mét thì lại có người không muốn tránh ra, hừ lạnh nói: "Tất cả mọi người đều muốn ngắm nhìn chuông Kiếp bị anh Tô Minh đập bể, đã vốn chật chội, thế tại sao phải nhường đường cho hai cô? Đợi chúng tôi ngắm xong, đương nhiên sẽ đến lượt các cô, cô có hiểu chuyện đến trước và sau không vậy?"

Huyền Diễm Thiên Lan ngơ ngác khựng lại.

Lạc Thu Thủy lại chợt nói: "Gì mà ngắm chuông Kiếp? Chị Thiên Lan muốn đi gõ chuông mà".

"Ha ha ha ha...", đám đông tu giả võ đạo đông nghìn nghịt xung quanh sửng sốt, sau đó, bật cười, ánh mắt nhìn hai người đều lộ ra vẻ đáng tiếc, haiz rõ ràng nhìn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà bị úng não? Không biết chuông Kiếp đã bị Tô Minh đập bể từ mấy ngày trước à?

Cười chết tôi, còn gõ chuông, chuông bể luôn rồi, tính gõ mảnh vỡ của chuông chắc?

"Chuông Kiếp bị gõ nát? Là do Tô Minh đập bể?", Huyền Diễm Thiên Lan chỉ sửng sốt mấy giây, sau đó bất chợt hỏi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.