Chương trước
Chương sau
Hình như vẫn còn là khí tu…

Đi gõ chuông?

Không phải bị điên rồi chứ?


Thế nhưng, sau khi kinh ngạc và không biết phải nói gì, Trì Thương Tuyết lại phấn khích, vốn dĩ còn nghĩ làm sao để giày vò Tô Minh, lần này cô ta lại có cách hay rồi.

“Anh Tô, chuông kia không dễ gõ, anh Tô có chắc chắn không?”

“Đương nhiên!”, Tô Minh gật đầu: “Bây giờ tôi chỉ lo lắng chuông kia không chắc chắn, đừng bị vỡ là tốt rồi!”

Trì Thương Tuyết không biết nên nói gì, đã thấy người mặt dày rồi, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến như vậy.

Không nhịn được, Trì Thương Tuyết cười lạnh trong lòng, nếu người này đã tự mình muốn mất mặt, thì đừng trách cô đây thêm dầu vào lửa.

Cô ta không do dự truyền âm cho Tiểu Cửu.

“Tiểu Cửu, cử người truyền tin, nói hôm nay sẽ có người muốn gõ chuông, là một tên chưa đến ba mươi tuổi, tuyên bố muốn gõ nát chuông Kiếp. Dù sao cũng cứ phóng đại lên, khiến nó ồn ào náo nhiệt lên, nhất định phải để tất cả mọi người trong thành Kiếp đều tập hợp ở sân Kiếp cho tôi!”, Trì Thương Tuyết dặn dò: “Đúng rồi, nhân tiện chuẩn bị một ít trái cây hư trong sân Kiếp luôn”.

Trái cây thối này cũng giống như trứng gà thối!

Dùng để ném!

Thỉnh thoảng có người gõ chuông Kiếp thể hiện quá kém, rất nhiều người vây quanh sân Kiếp sẽ tức giận, cảm thấy đối phương sỉ nhục chuông Kiếp, ném trái cây hư thối cũng không phải chuyện lạ.

Trì Thương Tuyết rất nóng lòng nhìn thấy Tô Minh bị chìm trong trái cây thối.

Chuẩn bị hết sân khấu cho anh rồi đấy…

Mất mặt thì phải mất mặt trước toàn bộ mọi người ở thành Kiếp nhá!

Mất mặt một cách khí phách vào!

“Đúng rồi, Tiểu Cửu, nhân tiện, đi cử người báo cho lão Trang, cứ nói có người tuyên bố có thể đập vỡ chuông Kiếp!”, Trì Thương Tuyết cảm thấy vẫn chưa đủ, không nhịn được lại truyền âm dặn dò Tiểu Cửu.

Lão Trang này chính là một vị Thái thượng trưởng lão của Kiếp tông, tính tình giống như một lão ngoan đầu, đã mấy tỷ tuổi rồi, thực lực cực mạnh, là một trong những người thủ hộ của Kiếp tông.

Lão Trang có một tật là rất coi trọng chuông Kiếp!

Lão Trang đã từng đề nghị, nhất định phải đáp ứng đủ điều kiện là đạt đến thực lực nào đó thì mới có tư cách gõ chuông Kiếp, nếu không loại rác rưởi gì cũng đi gõ chuông thì sẽ sỉ nhục chuông Kiếp.

Chỉ là, đề nghị của lão Trang không được Kiếp tông áp dụng mà thôi. Bởi vì, nếu chuông Kiếp hạn chế các kiểu tư cách, điều kiện thì mới có thể gõ chuông thì sẽ không có chuyện gì buồn cười, cũng không thể thu hút được nhiều thiên tài thể tu đến như vậy.

Nhưng dù có nói thế nào, lão Trang vẫn ghét nhất chính là có người vô tri đi gõ chuông, kết quả đến thành tích chó má cũng chẳng có, thậm chí cả một âm thanh cũng chẳng có.

Còn nhớ, mấy triệu năm trước, lão Trang đi vào thành Kiếp uống rượu cũng nhân tiện đến sân Kiếp xem gõ chuông, đúng lúc nhìn thấy một người gõ chuông mà không hề phát ra tiếng nào cả, trong cơn tức giận đã hung hăng dạy dỗ người kia một trận, còn đưa người đó quay về trong Kiếp tông, nhốt trong chuồng thú, mỗi ngày đều quét tước dọn phân cho những con thú lấy thịt đó.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.