Chương trước
Chương sau
“Trừ khi con dùng quyền của mình đập nát chuông Kiếp”, Cố Hoàng Sí hít một hơi thật sâu, nói: “Chuông Kiếp là thánh vật của Kiếp tông, được đặt ở trong thành Kiếp ở trước Kiếp tông. Mỗi ngày đều có vô số người đến thành Kiếp với ý đồ đập nát chuông Kiếp để thu hút sự chú ý của Kiếp tông”.

“Đập nát chuông Kiếp?”, Tô Minh nói tiếp: “Con có thể thử!”


“Tất nhiên có thể thử nhưng đừng ôm hi vọng quá lớn. Ngoài đập nát chuông Kiếp thì còn có cách thứ hai, chính là…”, Cố Hoàng Sí định nói gì lại thôi.

“Sư tôn nói đi!”

“Chính là… Khụ khụ… Tông chủ của Kiếp tông có một cô con gái rất lanh lợi, tông chủ Kiếp tông vô cùng cưng chiều nó. Hơn nữa cô bé này rất ham chơi, thích quậy phá, đúng danh nghĩa ma nữ. Con biết Nguyên Bảo chứ, cô bé này khéo còn mạnh hơn và nghịch hơn Nguyên Bảo gấp trăm lần”, Cố Hoàng Sí có chút lúng túng, nói: “Cô bé này thường chơi đùa trong thành Kiếp. Nếu như, nếu như con…”.

“Sư tôn! Nếu con khiến cô gái này chú ý đến mình, thậm chí ‘ăn cơm mềm’ (*) của cô ta thì con có thể một bước lên tiên, trở thành đệ tử nòng cốt của Kiếp tông và dễ dàng vào được Kiếp Trì đúng không ạ?”, Tô Minh nói với vẻ cạn lời.

(*) kiểu bám váy đàn bà, sống dựa dẫm

“Khụ khụ, đúng vậy!”

Tô Minh đúng là không biết nên nói gì.

“Con không bài xích tư tưởng ‘ăn cơm mềm’. Chỉ cần cơm ngon thì cơm mềm cũng thơm ngon lắm chứ. Nhưng con vẫn muốn thử đập chuông Kiếp đó. Nếu như không thành công thì sẽ theo cách còn lại”, Tô Minh cười khổ, nói.

“Thằng nhóc này có chí khí đấy”, Cố Hoàng Sí khen ngợi, nói.

Tô Minh có chút ngượng ngùng.

Đây mà được gọi là có chí khí sao?

“Sư tôn! Nếu đã liên quan đến phương diện thể tu thì con cần thêm một số bảo bối để có thể tu luyện được”, Tô Minh cũng không khách khí. Chuyện này vô cùng quan trọng nên không phải là lúc để chảnh chọe.

“Được!”, Cố Hoàng Sí cũng không do dự mà gật đầu, dường như đã đoán trước được: “Đi theo ta!”

Cùng lúc đó…

“Chị Thiên Lan! Sao mặt chị cứ ủ rũ vậy?”, trong một góc ở nền văn minh cấp bốn trong hư không vô tận, hai cô gái đi đến thế giới lạnh băng, thân hình xinh đẹp như hai luồng sáng đầy màu sắc khiến thế giới lạnh giá cũng tươi đẹp hẳn lên. Dung mạo của họ đúng là tuyệt sắc. Cô gái dẫn đầu thì vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo nhưng bước chân rất nhẹ, chỉ có điều tốc độ không chậm. Còn cô gái đi bên cạnh thì với vẻ thuần khiết trong sáng, đặc biệt là ánh mắt, ngũ quan đều hài hòa. Cô gái với nụ cười tươi ngọt ngào. Và người lên tiếng lúc nãy chính là cô gái ngọt ngào này.

“Thu Thủy! Chị có kẻ thù, đến nằm mơ cũng muốn báo thù. Nếu không báo thù thành công thì chỉ e cả đời này chị cũng không cười nổi”, Huyền Diễm Thiên Lan lên tiếng nói, cũng đã mấy ngày trôi qua kể từ ngày bị Tô Minh đánh trọng thương lần hai. Trong thời gian này, cô ta lại một lần nữa có được kỳ tích, thực lực lại tăng lên. Hiện giờ cô ta đã ở cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng tám. Ở độ tuổi này mà đã ở cảnh giới này thì đúng là dọa người. Huống hồ, cô ta còn có sức chiến đấu vượt cấp đáng sợ.

“Á? Chị Thiên Lan! Chị lợi hại như vậy, sắp vô địch rồi mà vẫn còn có kẻ thù sao? Kể cả là có, lẽ nào chị không báo thù được sao? Chắc phải rất dễ dàng chứ?”, Lạc Thu Thuỷ có chút kinh ngạc. Theo như cô ta thấy, Huyền Diễm Thiên Lan thật sự là yêu nghiệt số một trong chư thiên vạn giới, còn có kẻ nào dám làm kẻ thù của Huyền Diễm Thiên Lan sao? Đúng là trò đùa!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.