Chương trước
Chương sau
“Hạp Tự sẽ tìm kiếm họ”, Cố Hoàng Sí gật đầu, phàm là những chuyện có liên quan tới Tô Minh đều là việc hệ trọng.

“Em bên này cũng sẽ sắp xếp thương hội Vạn Bảo tìm kiếm Khánh Di và Thu Thủy, có lẽ có thể thăm dò được một vài manh mối”, Lam Tuyết nói.

“Anh Tô, Chỉ Tình, mọi người không cần lo lắng về Khánh Di và Thu Thủy nữa, mặc dù hai người họ hiện tại không rõ tung tích nhưng em rất chắc chắn, họ chắc hẳn không phải chịu bất kỳ tổn thương nào”, Tiêu Nhược Dư bỗng nhiên lên tiếng.


“Hửm? Là có ý gì?”, mấy người Tô Minh đều tò mò nhìn hướng Tiêu Nhược Dư.

“Em nhớ rất rõ, có lẽ là vào một năm trước, bà lão Trầm Yên đã từng nói trước mặt em một câu, bà ấy nói Khánh Di và Thu Thủy bị Nam Phượng Vân sắp xếp tới nơi nào đó, hoàn cảnh mà họ đang sống tốt hơn em khi đó rất nhiều”, Tiêu Nhược Dư nhớ lại.

Năm đó sau khi Tiêu Nhược Dư tới Thiên Nhẫn Tông không lâu, cô còn chưa hoàn toàn thích được với môi trường ở đây bởi Thiên Nhẫn Tông quá tàn khốc.

“Đây ngược lại cũng là một đầu mối, bà lão Trầm Yên là bảo vệ của Nam Phượng Vân, chuyện mà bà ấy biết nói không chừng những bảo vệ khác của Nam Phượng Vân cũng biết rõ”, Tống Cẩm Phồn đáp: “Do đó, việc khẩn cấp trước mắt là tìm kiếm những bảo vệ khác của Nam Phượng Vân”.

“Bảo vệ của Nam Phượng Vân đều ẩn nấp và giấu kín thân phận, ngoại trừ bản thân Nam Phượng Vân biết họ là ai, những người khác hoàn toàn không rõ, cho dù là bản thân bảo vệ, trừ đội trưởng Tần, giữa các bảo vệ khác hoàn toàn không biết nhau cũng không có liên hệ”, Trần Chỉ Tình cau mày.

“Nói chung vẫn có manh mối”, Lam Tuyết đã bắt đầu truyền âm, sắp xếp thương hội Vạn Bảo bên kia điều tra, về mặt thu thập tin tức thương hội Vạn Bảo cũng được tính là một điểm sáng trong nền văn minh cấp ba.

Huống hồ còn có cả học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự chung tay tra xét.

Có lẽ chẳng bao lâu sẽ có tin tức.

“Chỉ Tình, trước đừng lo lắng về điều đó, hiện tại còn chưa tra được thông tin và manh mối cụ thể, lo âu cũng vô ích”, Tô Minh an ủi Trần Chỉ Tình, xoa nhẹ đầu nhỏ của cô.

Sau đó.

Dưới sự chỉ dẫn của Trần Chỉ Tình, mọi người đều đi về phía lầu các phía sau phủ thành chủ.

“Anh Tô, đi, em dẫn anh tới bảo tàng”, trước tiên Trần Chỉ Tình sắp xếp người tiếp đãi nhóm Cố Hoàng Sí, người của học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, tiếp đó lại kéo Tô Minh rời đi.

“Anh không thiếu bảo bối”, Tô Minh cười đáp: “Em cứ giữ lại đi”.

“Như vậy sao được?”, Trần Chỉ Tình hừ một tiếng: “Anh Tô, chỉ khi anh càng mạnh mẽ mới có thể bảo vệ Chỉ Tình”.

Trần Chỉ Tình nũng nịu, kéo Tô Minh rời đi về phía sâu trong lầu các, trên đường đi cô bỗng nhiên lên tiếng: “Anh Tô, anh cõng em đi”.

“Được”, Tô Minh sao có thể từ chối, dứt lời anh liền nâng cơ thể xinh đẹp của Trần Chỉ Tình lên, cõng phía sau lưng.

Khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp của Trần Chỉ Tình khẽ ửng hồng và phảng nét ngọt ngào, cô ôm chặt lấy cổ Tô Minh, hết lần này đến lần khác quay đầu tập kích hôn lên khuôn mặt anh.

“Đừng gây chuyện nữa”, Tô Minh có chút tâm thần bất định.

“Hừ hừ, em cứ gây chuyện đó”, Trần Chỉ Tình nũng nịu đáp.

Dưới sự chỉ đường của Trần Chỉ Tình, hai người họ rất nhanh đã tới được bảo tàng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.