Chương trước
Chương sau
Lời này vừa nói ra, Bành Cửu lão tổ và Khôn Thất lão tổ đều hít thở nóng rực, có chút cảm giác như mộng ảo, hiện tại đã hấp thu một phần hai khí tức kiếm đạo của cả đại bản doanh thứ ba rồi, tựa hồ hoàn toàn hấp thu, hoàn toàn rút kiệt cũng không phải là không thể.

Cố Hoàng Sí chỉ còn một mảng tối đen trong đầu, có cảm giác muốn khóc mơ hồ.

Vốn dĩ ông còn lo lắng ba bị lão tổ này không nể mặt mình, sẽ không bỏ thời gian ra để đi cùng với nhóc Tô tới nền văn minh Nam Khải.


Không ngờ... sự xem trọng đối với Tô Minh của ba vị lão tổ đây còn khoa trương hơn cả ông, sợ là đến mức có hơi phát rồ rồi.

Cố Hoàng Sí không nhịn được mà cảm thấy hơi lo lắng cho nền văn minh Nam Khải và Đạo Hằng tông.

Thật đó, chọc vào ai không chọc lại cứ phải chọc vào đúng thằng nhãi họ Tô!

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Ba vị lão tổ càng lúc càng trầm mặc, nhưng chỉ là trầm mặc về thanh âm chứ trên thực tế, nghe thật kỹ thì tiếng tim đập của ba vị lão tổ đang điên cuồng tăng tốc, nặng thêm. Đây là do quá đỗi kích động, thế cho nên Cố Hoàng Sí ở một bên cũng không kiềm chế được mà khởi động tiên nguyên bao bọc, bởi vì ba vị lão tổ quá kích động, vô hình trung không khống chế được khí tức, ba cỗ dao động khí tức chí cường khiến ông cảm thấy áp lực đặc biệt lớn.

Trên thực tế, Cố Hoàng Sĩ cũng không tốt hơn được là bao.

Lại thêm vài trăm lượt hô hấp trôi qua.

Rõ ràng, trong đại bản doanh Hạp Tự đời thứ ba, khí tức kiếm đạo đã mờ nhạt đi rồi! Đúng, rất mờ nhạt, suýt soát bị Tô Minh hấp thu hết 9,9 phần.

Đúng.

Ở mức độ đến gốc rễ cũng đào lên rồi.

Lại trải qua mấy lượt hô hấp nữa.

10 phần.

Sạch bách rồi.

Tô Minh mở to hai mắt ra, nhìn lên phía trên không trung, nhìn về phía Cố Hoàng Sí, sau đó có chút do dự, nhưng vẫn chỉ vào mấy tòa ốc xá làm từ mấy ngàn kiếm trúc được xây dựng trong sơn cốc trong đại bản doanh Hạp Tự đời thứ ba, hỏi: "Sư tôn, đó... cái đó, dường như có hơi chút gây nghiện, đồ nhi muốn hỏi một chút... cái đó... mấy tòa ốc xá đó, con có thể thôn phệ hấp thu không?"

"Những tòa nhà đó con cũng có thể thôn phệ sao?", Cố Hoàng Sí hỏi ngược lại, giọng nói rất run rẩy.

Những tòa nhà đó chính là được làm nên từ kiếm trúc, kiếm trúc trên thực tế thì không khó thôn phệ! Kiếm tu bình thường đều có thể thôn phệ khí tức kiếm đạo nồng đậm hàm chứa trong đó, nhưng cũng có đặc thù. Ví dụ như mấy ngàn căn ốc xá được làm từ kiếm trúc trong nền văn minh Hạp Tự đời thứ ba rất đặc thù, bởi vì chủ nhân của mỗi một tòa ốc xá đều là đại năng kiếm tu khác nhau ở thời đại đó, cho nên trong kiếm trúc của từng căn ốc xá đều hàm chứa ý chí kiếm đạo của bản thân họ.

Muốn thôn phệ mỗi tòa ốc xá kiếm trúc đó thì bắt buộc phải khai phá và loại bỏ được những ý chí kiếm đạo này rồi mới có thể thôn phệ, nói một cách đơn giản thì chính là phải loại bỏ chắt lọc rất sạch sẽ!

Cực khó! Gần như là chuyện không thể hoàn thành.

"Đương nhiên có thể. Sư tôn, thôn phệ những ốc xá kiếm trúc này rất... rất khó sao?", Tô Minh cũng hỏi ngược lại, hỏi một cách yếu ớt. Với cường độ kiếm tâm và mức độ cởi mở của kho tàng huyết mạch của anh thì dễ như trở bàn tay!
Cố Hoàng Sí trầm mặc, ừ, câm nín rồi, rất khó sao? Ông rất muốn nói một câu, khó, khó như lên trời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.