Nói đơn giản ở phương diện kiếm đạo. Tô Minh đã lĩnh ngộ được kiếm nguyên Tam Đoạn rồi. Điều này có nghĩa là gì? Cố Hoàng Sí cũng chỉ lĩnh ngộ được kiếm nguyên Tam Đoạn đỉnh phong, cách biệt không quá lớn với Tô Minh.
Nếu đã không thể dạy được Tô Minh, vậy thì ông là sư tôn cũng không thể giúp được gì. Vậy thì chỉ có thể cho Tô Minh tài nguyên võ đạo thôi.
Dù sao thì học viện Kỷ Nguyên, kể cả là Hạp Tự thì chắc nền văn minh cấp ba hay cấp bốn đều không thể so sánh được.
Huống hồ lần này có sức chiến đấu nghịch thiên. Hiện giờ, đừng nói là cho Tô Minh một phần nhỏ tài nguyên võ đạo, ngay cả lập Tô Minh làm thiếu viện trưởng thì chắc không có ai dám nói một lời.
“Sư tôn! Con có rồi!”, Tô Minh truyền âm đáp.
“Con có rồi nhưng chưa đủ. Hàng chục ngàn năm sau, ta sẽ dẫn con đến tổng viện, tham gia vào trận đấu của tổng viện. Trong thời gian đó, con thiếu gì, muốn gì thì cứ nói cho sư tôn. Ta sẽ dốc hết sức để giúp con”, Cố Hoàng Sí ngưng giọng nói.
Thái độ này…
Đúng là khó diễn tả thành lời.
Trong lòng Tô Minh bỗng thấy ấm áp.
Sư tôn thật tốt!
Nếu đã như vậy thì Tô Minh cũng không khách khí nữa.
Muốn báo đáp sư tôn Cố Hoàng Sí và Hạp Tự, vậy thì chục ngàn năm sau phải có được thành tích tốt hơn, huy hoàng hơn.
“Con muốn đá khắc pháp tắc, càng nhiều càng tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640932/chuong-2552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.