Chương trước
Chương sau
Mấy ngày sau ở thành Nam Khải của nền văn minh Nam Khải.

Kể cả cách ngày sinh nhật của tiểu công chúa Trần Chỉ Tình mấy ngày nữa nhưng thành Nam Khải phồn hoa đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Mỗi ngày có vô số tàu con thoi tác chiến và phi thú giáng xuống thành này.

Mỗi ngày có rất nhiều thiên tài trong nền văn minh cấp ba xuất hiện ở thành Nam Khải.


Trong thành Nam Khải người đến người đi, vô cùng phấn khích, vô cùng mong đợi…

Dù sao thì cũng có tin đồn, tiểu công chúa Trần Chỉ Tình là tuyệt sắc giai nhân lại có thiên phú võ đạo khủng khiếp.

Còn có lời đồn, trong tiệc sinh nhật lần này của Trần Chỉ Tình còn có người của nền văn minh cấp bốn Đạo Hằng Tông đến chúc mừng.

Thậm chí, có lời đồn, Đạo Hằng Tông và nền văn minh Nam Khải liên hôn với nhau.

Thậm chí có tin đồn, trong tiệc sinh nhật của Trần Chỉ Tình lần này còn mời cả học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự, hơn nữa bên đó cũng đồng ý.

Nhưng Trần Chỉ Tình vẫn tu luyện, tu luyện và tu luyện, dùng cách tu luyện để trói buộc mình.

Cô nhốt mình trong phòng không ra ngoài.

Thật không ngờ…

Ban nãy cô bị mẹ gọi dậy.

Sau đó cô nhận được tin, sau tiệc sinh nhật lần này kết thúc, cô sẽ phải cùng đạo tử của Đạo Hằng Tông đến Đạo Hằng Tông.

Dựa vào đâu chứ?

Kể cả mình vì đảm bảo sự an toàn cho Tô Minh nên đã đồng ý gả cho đạo tử của Đạo Hằng Tông, nhưng ít nhất cũng phải đợi ba năm sau.

Từ tận đáy lòng Trần Chỉ Tình nghĩ, cứ kéo dài ba năm rồi tính tiếp. Có lẽ, ba năm sau mình tu luyện thành công thì có thể phản kháng. Đến lúc đó hủy bỏ hôn ước thì mẹ mình cũng không có thực lực giết Tô Minh nữa.

Nhưng hiện giờ mẹ đột nhiên nói là sau bữa tiệc sinh nhật này, mình sẽ phải cùng đạo tử của Đạo Hằng Tông đến Đạo Hằng Tông?

Quá đột ngột!

Hơn nữa cô phải đến đó một mình. Kết cục chắc chắn sẽ rất dễ đoán. Địa bàn của Đạo Hằng Tông thì cô sẽ không thể phản kháng lại được.

Đúng là cừu vào miệng cọp.

“Mẹ cũng không muốn đâu, chỉ là… Phía đạo tử bên Đạo Hằng Tông yêu cầu”, Nam Phượng Vân nói với Trần Chỉ Tình, cuối cùng thở dài một tiếng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

“Ha ha… Mẹ à! Hi sinh con thì mẹ thật sự có thể đạt được dã tâm của mình sao? Chỉ e là không phải chỉ hi sinh con gái của mẹ đâu, khéo còn mất cả nền văn minh Nam Khải nữa. Rốt cuộc là liên hôn hay thôn tính đây. Mẹ phải nghĩ kỹ đấy”, Trần Chỉ Tình cười lạnh một tiếng, nói với giọng thất vọng.

Trong lúc nói chuyện, Trần Chỉ Tình hít một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng: “Mẹ! Con vẫn chưa đến 30 tuổi, hiện giờ đã ở cảnh giới Tổ Tiên tầng ba! Huống hồ, thời gian luyện võ của con mới được mấy năm, mặc dù hiện giờ không biết con là thể chất võ đạo gì nhưng nhất định rất mạnh. Chỉ cần cho con chút thời gian, 100000 năm, à không, kể cả là 30000 năm, 50000 năm, có lẽ con có thể vượt qua mẹ, thậm chí còn mạnh hơn nhiều. Con có thể dẫn dắt nền văn minh Nam Khải đến nền văn minh cấp bốn. Tại sao cứ nhất định phải dùng cách liên hôn để tìm đột phá cho nền văn minh Nam Khải? Một khi liên hôn thành công thì nền văn minh Nam Khải còn là nền văn minh Nam Khải nữa không?”

Trần Chỉ Tình thấy không phục!
Cô đã rất nỗ lực.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.