Chương trước
Chương sau
Khí tức của Thừa Thiên Kiếm cũng có thay đổi. Nếu như nói trước đây Thừa Thiên Kiếm là vô cùng sắc bén, vậy thì lúc này nó còn giống thứ có thể chịu tải được rất nhiều nền văn minh và vô số hư không.

“Mạnh… Mạnh quá đi!”, khi Lâm Qua lại dùng đại chiêu thì Nguyên Bảo có chút không kìm chế được mà bắt đầu lùi về sau. Nguyên Bảo còn vậy thì đừng nói đến những người khác. Chỉ một chiêu mà khí tức của Lâm Qua đã khủng khiếp đến vậy, đủ thấy uy lực của chiêu này thế nào.

Tô Minh… Tô Minh có đỡ lại được không?


Nguyên Bảo không kìm nổi mà có chút lo lắng.

Trong chớp mắt….

“Chém!”

Trong lúc khí tức của Thừa Thiên Kiếm đạt đến cực điểm thì một kiếm chém xuống, chém về phía Tô Minh.

Lần này kiếm quang vô cùng lớn.

Kiếm quang xuyên qua trời đất, xuyên qua hư không và tâm trí thần hồn.

Vừa nhìn là không thấy điểm cuối, dường như kiếm quang đã khóa chặt tất cả, không thể nào né tránh.

Trong chớp mắt…

“Xoẹt!”, Pháp Tắc Trường Hà cũng bị chém đứt.

Thật sự bị chém đứt hoàn toàn mà không thể đỡ lại.

Điều này cũng bình thường. Dù sao thì uy lực của kiếm này cũng mạnh hơn kiếm ban nãy ba lần, hơn nữa Pháp Tắc Trường Hà cũng không phải là vô địch. Kể cả là hòa nhập vào sức mạnh thuần túy thì cũng không thể dựa vào khả năng tự hồi phục để chắn lại.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Tô Minh.

“Được đấy! Anh vẫn tiếp tục không dùng binh khí và không rút kiếm sao?”, nhìn thấy kiếm của mình cuối cùng cũng chém đứt được Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh thì Lâm Qua vô cùng phấn khích rồi hét lớn.

Dư Mộc Dưỡng và hơn trăm người của học viện Ngạn Tự đều vô cùng kích động.

Còn bên Hạp Tự thì ngược lại, nhiều người đều với sắc mặt trắng bệch.

Thậm chí khóe miệng Nguyên Bảo còn đang lẩm bẩm gì đó, dường như đang cầu khẩn.

Trong thời gian ngắn ngủi, cùng với việc Pháp Tắc Trường Hà bị chém đứt thì kiếm này của Lâm Qua đã ‘mặt đối mặt’ với Tô Minh.

“Đúng là không cần dùng đến binh khí, càng không cần rút kiếm!”, Tô Minh nói, giọng nói thản nhiên nhưng vang vọng khắp đất trời. Vẫn là câu nói đó, đối mặt với Lâm Qua mà dùng đến kiếm Vô Lượng và Ma La Kiếm thì phí quá.

Anh nhấc tay lên chỉ một cái, Thái U Hỏa dường như thần chết giáng xuống, nuốt trọn ngay trước mặt.

Ngay lúc đó, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.

Trước mặt mọi người đều được bao trùm bởi màu tím đỏ.

“Lửa… Lửa đó là cấp bậc Thủy Nguyên hậu kỳ sao?”, Dư Mộc Dưỡng lẩm bẩm, có chút kinh ngạc.
Binh khí ở cấp bậc Thủy Nguyên thì rất thường gặp nhưng lửa ở cấp bậc này thì rất hiếm. Rất nhiều tu giả võ đạo có thuộc tính hỏa ở cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát thậm chí là cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát không nhất định lấy ra được lửa ở cấp bậc Thủy Nguyên hậu kỳ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.