Chương trước
Chương sau
"Tô Minh, đệ tử của lão phu nếu như có chỗ nào không phải thì để lão phu tự dạy dỗ, không phiền đến...", đúng lúc này, một lão giả đứng cách đó không xa liền lên tiếng, chính là Đại trưởng lão, Đại trưởng lão Hạp Tự, Đại trưởng lão có địa vị rất cao, Hà Bất Hưu chính là đệ tử của Đại trưởng lão, còn là đệ tử mà Đại trưởng lão hài lòng nhất, tự hào nhất, Đại trưởng lão đã lên tiếng rồi.

"Im miệng đi lão già", thế nhưng, còn chưa đợi cho Đại trưởng lão nói xong, Tô Minh liền nhíu mày, nhìn về phía Đại trưởng lão, quát lớn nói.

Con mẹ nó!!!


Dữ dằn.

Rất nhiều đệ tử và cao tầng của Hạp Tử đầu óc đều nổ ong ong.

"Trâu... trâu bò vãi", Nguyên Bảo lại nói tiếng tục rồi, thân hình mềm mại kích động đến mức run lên.

Bản thân Đại trưởng lão cũng hoang mang.

Tiếp theo, sắc mặt của Đại trưởng lão lập tức trở nên rét lạnh, rét lạnh thấu xương, vừa định nói gì đó thậm chí muốn ra tay.

Không ngờ.

Đại trưởng lão lại bị Cố Hoàng Sí nhắm vào: "Thật ta thì nhóc Tô nói cũng không có gì sai, chỉ biết ngang ngược làm càn ở Hạp Tự, khi đối mặt với sự khiêu khích bên ngoài thì lại như rùa rụt cổ, quả thực rất đáng thất vọng và ghê tởm đấy".

Cố Hoàng Sí trong lúc nói chuyện.

"Ầm!" âm thanh lanh lảnh vang lên.

"A a...", cùng với đó là tiếng kêu thảm của Hà Bất Hưu, tiếng kêu tuyệt vọng thê thảm.

Đan điền của Hà Bất Hưu hoàn toàn vỡ vụn, bị đánh bay ra ngoài.

Tô Minh ra tay tương đối cứng rắn.

"Không xứng trở thành một người tu võ, không xứng trở thành đệ tử của Hạp Tự thì nên tự giác chút, anh không tự giác thì để tôi giúp anh tự giác, không cần cảm ơn", Tô Minh liếc mắt nhìn Hà Bất Hưu bị đánh bay đi một cái.

Tiếp theo, trong yên tĩnh không một tiếng động.

Tô Minh xoay người, nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng và Lâm Qua, mỉm cười nói: "Bàn bạc xong chưa vậy? Bàn bạc xong rồi thì chiến thôi, kiểu không chết không xong ấy".

"Muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cậu!", dáng vẻ cả người lẫn vật vô hại, bộ dạng bình tĩnh, khí chất diện mạo xấu xí đó của Lâm Qua đột nhiên biến mất, cảm giác đó giống như một khối bảo thạch bị phủ một lớp bụi bẩn lập tức được thổi sạch đi, tản phát ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt, cực kỳ chói sáng vậy.

Lâm Qua chỉ nhìn về phía Tô Minh, chỉ nhắm vào Tô Minh.

Tô Minh vẫn ổn, nhưng đám người Nguyên Bảo bên cạnh Tô Minh thì toàn thân run rẩy, tinh thần tựa như muốn nứt toác, mùi vị cực độ nguy hiểm đến tận xương cốt đến từ Lâm Qua đó quá thuần túy, phảng phất như từng sợi sát thần chân đâm vào thần hồn đang kéo tới, cảm giác không thể né tránh được.

Vỏn vẻn chỉ có ánh mắt của Lâm Qua đã khủng bố như vậy, đệ tử luận bàn của Hạp Viện đều sợ đến mức căn cơ võ đạo vỡ vụn, quá đáng sợ!

Đến ánh mắt của Cố Hoàng Sí cũng phải run lên dữ đội: "Chồng chất hai loại thể chất cấm kỵ?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.