"Tô Minh, đệ tử của lão phu nếu như có chỗ nào không phải thì để lão phu tự dạy dỗ, không phiền đến...", đúng lúc này, một lão giả đứng cách đó không xa liền lên tiếng, chính là Đại trưởng lão, Đại trưởng lão Hạp Tự, Đại trưởng lão có địa vị rất cao, Hà Bất Hưu chính là đệ tử của Đại trưởng lão, còn là đệ tử mà Đại trưởng lão hài lòng nhất, tự hào nhất, Đại trưởng lão đã lên tiếng rồi.
"Im miệng đi lão già", thế nhưng, còn chưa đợi cho Đại trưởng lão nói xong, Tô Minh liền nhíu mày, nhìn về phía Đại trưởng lão, quát lớn nói.
Con mẹ nó!!!
Dữ dằn.
Rất nhiều đệ tử và cao tầng của Hạp Tử đầu óc đều nổ ong ong.
"Trâu... trâu bò vãi", Nguyên Bảo lại nói tiếng tục rồi, thân hình mềm mại kích động đến mức run lên.
Bản thân Đại trưởng lão cũng hoang mang.
Tiếp theo, sắc mặt của Đại trưởng lão lập tức trở nên rét lạnh, rét lạnh thấu xương, vừa định nói gì đó thậm chí muốn ra tay.
Không ngờ.
Đại trưởng lão lại bị Cố Hoàng Sí nhắm vào: "Thật ta thì nhóc Tô nói cũng không có gì sai, chỉ biết ngang ngược làm càn ở Hạp Tự, khi đối mặt với sự khiêu khích bên ngoài thì lại như rùa rụt cổ, quả thực rất đáng thất vọng và ghê tởm đấy".
Cố Hoàng Sí trong lúc nói chuyện.
"Ầm!" âm thanh lanh lảnh vang lên.
"A a...", cùng với đó là tiếng kêu thảm của Hà Bất Hưu, tiếng kêu tuyệt vọng thê thảm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640907/chuong-2527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.