Chương trước
Chương sau
"Ha ha ha ha... cười chết mất, cậu sao, một con kiến cảnh giới Tiên Tổ tầng một cũng muốn khiêu chiến Lâm Qua sư huynh, con kiến nhỏ, cậu xứng sao?! Lâm Qua sư huynh chỉ liếc một cái thôi là mẹ kiếp cậu đã phải chết hàng triệu lần rồi!", một bên, Hoàng Bùi cuối cùng cũng coi như phản ứng lại được từ trong chấn động cực lớn, cười ha hả, cười đến mức chảy nước mắt, nhìn Tô Minh như nhìn một tên ngốc.

Đâu chỉ Hoàng Bùi, tất cả người của Ngạn Tự đều suýt chút nữa là cười chết.

Còn có người dám khiêu chiến Lâm Qua sư huynh sao? Hơn nữa, còn là một con kiến nhỏ bé cảnh giới Tiên Tổ tầng một?


Chuyện cười này đúng là nực cười đến cực điểm.

"Anh nói xem làm thế nào mới xứng?", Tô Minh khẽ quay đầu lại nhìn Hoàng Bùi một cái, trước đó anh đều không để ý tới Hoàng Bùi.

"Ít nhất cậu phải đánh bại được anh đây thì mới coi như có một tia tư cách đứng trước mặt Lâm Qua sư huynh, hiểu chưa? Tôi chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đâm chết cậu 108 lần rồi. Ê con kiến, cậu có biết hai từ 'vô tri' viết thế nào không?", Hoàng Bùi nhe răng ra cười, tàn nhẫn mà tùy tiện.

Đúng lúc này.

Đột nhiên.

Tô Minh trực tiếp biến mất.

Như thuấn di.

Dùng quy luật không gian Cửu Đoạn trung kỳ dịch chuyển, cực kỳ nhanh, có điều đối với Hoàng Bùi mà nói thì chẳng là gì, bởi vì bản thân Hoàng Bùi cũng đã nắm chắc quy luật không gian Cửu Đoạn đỉnh phong.

Hắn ta có thể nhìn ra cũng có thể cảm nhận được Tô Minh đang cấp tốc đánh về phía mình.

Hắn không hề né tránh. Không phải không tránh được mà là không cần tránh! Đối mặt với một con kiến Tiên Tổ tầng một thôi mà, có gì cần phải tránh né?

Hơn nữa, chỉ trong thời gian bằng đá đánh lửa, con kiến đầu óc có vấn đề này lại tiến tới sát bên cạnh hắn, gần như đã ở ngay trước mắt hắn ta rồi.

Sao hả? Còn muốn cận chiến ư?

Sở trường mạnh nhất của Hoàng Bùi chính là lực lượng tinh thuần và cả chiến đấu cận thân!

Trước đó, đệ nhất đệ tử Tần Hạt gì đó của học viện rách nát Hạp Tự bị trọng thương thế nào, không phải là cận chiến rồi bị hắn ta nhẹ nhàng đánh bại sao?

"Điên rồi...", đôi môi đỏ mọng của Nguyên Bảo khẽ hé ra, ánh mắt xinh đẹp có chút ngây dại, Tô Minh sao lại lựa chọn cận chiến? Nghĩ cái gì vậy chứ?

Biển người bao gồm đệ tử và cao tầng của Hạp Tự có mặt tại đó đều biến sắc, biến sắc rồi lại biến sắc.

Cảm thấy Tô Minh từ đầu đến đuôi đều là tự tìm đến cái chết.

Có thiên tài cỡ nào cũng không thể tự tìm đến cái chết như vậy được?!

Tìm tới cái chết, thật sự sẽ chết.

Rất nhiều người đều bất giác nhìn về phía Cố Hoàng Sí.

Cố Hoàng Sí muốn ra tay giữ Tô Minh lại, cứu lấy Tô Minh nhưng ông không làm vậy, bởi vì, trong đầu ông có truyền âm của Tô Minh truyền tới: "Sư tôn, tin tưởng con, đừng ngăn cản con, con có thể làm được".

Cố Hoàng Sí do dự chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định sẽ xem thêm chút nữa.
Dù sao, lúc này Tô Minh cũng đang xông về phía Hoàng Bùi, chứ không phải Lâm Qua! Nếu như là Lâm Qua thì có lẽ ông sẽ không nghe lời Tô Minh, trực tiếp ra tay ngăn cản Tô Minh, giữ Tô Minh lại rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.