Chương trước
Chương sau
Vô cùng nặng, chỉ còn thoi thóp một hơi. Tần Hạt khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu trị thương, lòng hướng đạo lại gần như hỏng mất, thậm chí còn nghi ngờ con đường võ đạo của mình.

"Hoàng Bùi, sao con lại thế?", Dư Mộc Dưỡng quát: "Ta bảo con ra tay nhẹ một chút mà".

"Viện trưởng, con... con đã cố hết sức rồi, con còn không dùng cả vũ khí, mà dùng nắm tay để đánh đó, còn phải làm sao nữa? Bọn họ yếu như vậy, con... con cũng tuyệt vọng lắm chứ!", Hoàng Bùi muốn khóc, giang hai tay ra: "Con khổ quá mà".


Sắc mặt Cố Hoàng Sí hết sức khó coi! Khó coi đến mức hù chết được người.

"Mọi người, tiếp theo là ai lên đây?", Hoàng Bùi ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyên Bảo và Hà Bất Hưu.

Hắn ta vẫn cảm thấy chưa đã, chơi đùa với mấy con gà cũng rất thú vị, còn dễ ghiền nữa chứ.

Hà Bất Hưu lùi lại, hắn ta cũng không muốn đi lên chịu chết và mất mặt, người phải biết tự mình hiểu lấy.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Bảo lóe lên, định đứng ra, dù cô ta biết sẽ thua rất thảm, nhưng cũng phải đứng ra. Không thì, đường đường là một cuộc giao lưu giữa hai học viện mà mới hai trận đã sợ? Chẳng có ai dám lên? Hạp Tự có thể thua, thua thảm, nhưng phải có can đảm và ý chí chiến đấu, không thể chưa lên đã chùn bước đúng không? Cô ta hít sâu một hơi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nói: "Tôi..."

Nhưng, Nguyên Bảo còn chưa nói xong thì trước mặt cô ta chợt xuất hiện một người.

Cô ta nhìn về phía đối phương, hỏi theo bản năng: "Cậu là ai?"

"Tô Minh", Tô Minh đáp.

"Nhóc Tô, chẳng phải con đang bế quan à? Sao con lại đi ra? Mau trở về tu luyện đi!", Cố Hoàng Sí hết sức sốt ruột nói.

Nếu sự chênh lệch giữa Hạp Tự và Ngạn Tự không lớn thì dù Tô Minh đi ra góp vui, có thua cũng không sao, coi như một bài học. Song giờ, chênh lệch giữa hai bên lại rất lớn, xui xẻo cái sẽ bị thương nặng, thậm chí lòng hướng đạo còn vì bị thua thảm mà suy đổ. Hiện tại đứng ra chính là đồ ngu, mất nhiều hơn được.

Hơn nữa, lại nhìn ánh mắt của Dư Mộc Dưỡng...

Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn tràn ngập sát khí. Khỏi phải nói, Dư Mộc Dưỡng cũng cảm giác được số tuổi và tư chất võ đạo của Tô Minh, nên chắc đã thấy bị đe dọa?

"Sư tôn, con cũng là học viên trong học viện", Tô Minh cười khổ, sư tôn muốn tốt cho mình, nhưng... hình như người hiểu lầm về thực lực của mình thì phải?

"Đệ tử của Cố Huynh à? Hèn chi yêu nghiệt như vậy, với số tuổi khó tin ấy mà đã có cảnh giới cỡ đó thì quả là thiên tài! Thật sự là yêu nghiệt đến biến thái!", Dư Mộc Dưỡng khen: "Vậy thì sao có thể không giao lưu cơ chứ?"

"Dư Mộc Dưỡng, ông vừa phải thôi!", Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào ông ta, gằn giọng nói.

"Ha ha... Cố huynh, làm sư tôn không thể bá đạo thế được, phải tôn trọng ý kiến của đệ tử chứ, không phải sao?", Dư Mộc Dưỡng cười ha ha, rồi quay sang Tô Minh: "Chàng trai trẻ, cậu muốn đại biểu Hạp Tử giao lưu với Ngạn Tự hả?"

"Đúng thế", Tô Minh không chút do dự gật đầu.

Dư Mộc Dưỡng nhìn về phía Hoàng Bùi, nói: "Chàng trai kia vẫn còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi nữa, nên con ra tay nhẹ chút".

Ông ta nói thế, nhưng vẻ tàn nhẫn trong mắt lại rõ mồn một.
Chính là đang nói cho Hoàng Bùi hãy giết chết Tô Minh, ngay cả Dư Mộc Dưỡng ông ta cũng phải hoảng sợ trước tư chất của cậu ta, yêu nghiệt như vậy nếu không thuộc về Ngạn Tự thì xóa sổ đi, Hạp Tự không xứng có được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.