Chương trước
Chương sau
“Ha ha ha ha, được!”, Cố Hoàng Sí bật cười ha hả, tâm trạng lúc này của ông ta rất tốt, trên khuôn mặt tao nhã nhiều thêm nét mong đợi và kích động, nếu một màn này bị những người thân thuộc với ông ta nhìn thấy, chắc sẽ sợ hãi không thôi.

Sau đó.

Cố Hoàng Sí lại nói: “Tô Minh, tôi vô cùng trân trọng tài năng của cậu, muốn thu cậu làm đệ tử, cậu thấy thế nào?”


Lời này vừa vang lên.

Ông trời của tôi ơi.

Toàn bộ học viện Kỷ Nguyên bùng nổ.

Viện trưởng cho đến nay vẫn chưa từng nhận người đệ tử nào.

Có quá nhiều lời đồn đại về viện trưởng, trong đó có một tin đồn đáng tin cậy nhất: lai lịch của viện trưởng rất lớn, bản thân ông dường như đến từ thế lực siêu cấp của nền văn minh cấp bốn, thậm chí là cấp năm, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức cơ hồ nền văn minh cấp ba cũng không thể tiếp nạp ông, do đó, viện trưởng mới thường xuyên xuất quỷ nhập thần, hầu như không nán lại tại vực hư không của nền văn minh cấp ba…

Hơn nữa, ví dụ chứng minh thực lực và bối cảnh của viện trưởng một cách trực tiếp nhất chính là mỗi lần biến mất của viện trưởng phải mất hàng chục, hàng trăm triệu năm gần như không thăm hỏi tới học viện Kỷ Nguyên, những quản lý cấp cao của học viện như vài vị phó viện trưởng cũng chưa từng nảy sinh bất kỳ tia dã tâm nào, cũng chưa từng nghĩ qua, cũng không dám có ý nghĩ tranh giành thay thế. Có thể nhìn thấy được điều này.

Có người đã từng nghĩ tới việc muốn trở thành đệ tử của viện trưởng, tương truyền trong lịch sử của học viện Kỷ Nguyên, từng có một yêu nghiệt vô song, sự tồn tại Siêu Thoát kể từ khi lọt lòng, đúng, vừa chào đời đã đạt tới cảnh giới Siêu Thoát, đã từng muốn bái viện trưởng Cố Hoàng Sí làm thầy, nhưng lại bị ông từ chối, lúc đó, Cố Hoàng Sí chỉ phun ra hai chữ: không đủ.

Nói cách khác, yêu nghiệt vừa sinh ra đã là Siêu Thoát ấy không đủ tư cách làm đồ đệ của ông!

Phóng đại sao?

Kể từ đó, bất luận là học viên nào của học viện Kỷ Nguyên cũng không bao giờ có ý tưởng muốn bái ông ta thành sư phụ nữa.

Vốn tưởng rằng Cố Hoàng Sí vĩnh viễn sẽ không có người đệ tử nào.

Chẳng ngờ tới…

Trời ạ!

Trong phần đời còn lại của mình lại có thể chứng kiến cảnh tượng viện trưởng Cố Hoàng Sí đích thân mời ai đó làm đệ tử?

Tự mình mở lời!

“Cái này… cảm ơn tiền bối đã cất nhắc, chỉ là, vãn bối đã có sư tôn rồi”, Tô Minh có chút kinh ngạc, anh rất vinh hạnh nhưng vẫn là cự tuyệt. Ông già Ninh Triều Thiên kia không phải là sư tôn của mình sao?

Hừm?

Từ chối rồi?

Mẹ nó!

Trong học viện đã có một vài quản lý cùng học viên tâm cảnh không vững bất tỉnh nhân sự.

Chỉ cảm thấy đôi tai và mắt mình xuất hiện ảo giác.

Bản thân Cố Hoàng Sí cũng có chút ngạc nhiên, nhưng tiếp đó là hài lòng và vui vẻ, không quên ơn nghĩa ngày đầu, rất tốt.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.