"Có ai muốn báo thù cho tông chủ của các người không?", ngay sau đó, Tô Minh ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy triệu người xung quanh rồi nói.
Vừa dứt lời, lại càng yên tĩnh hơn.
Ai dám?
Trong mắt vài đệ tử và cao tầng của Thiên Nhẫn Tông, Tô Minh quả thật chính là ma thần.
Không phải là ma thần thì làm sao còn chưa tới 30 tuổi đã có thể miểu sát tông chủ của bọn họ được?
Báo thù? Đều sợ đến mức tè ra quần rồi ấy chứ?
"Nếu như không có ai muốn báo thù, vậy thì cút hết đi. Từ nay về sau, trên thế gian không còn Thiên Nhẫn Tông nữa", Tô Minh quát nói.
Tiếp theo, Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nhược Dư: "Nhược Dư, đi thôi, chúng ta tới kho báu vật của Thiên Nhẫn Tông, có lẽ sẽ có thu hoạch".
Mấy nền văn minh cấp ba này đều là bọn nhà giàu, không thể lãng phí thứ gì được.
Lại nói tiếp, vừa nãy vào khoảnh khắc Đồ Kỳ chết, chiếc nhẫn không gian trên tay Đồ Kỳ đã nằm trong tay Tô Minh rồi. Lúc này, anh đã có nhẫn không gian của cả ba người Tiêu Quân, Tư Đồ Diên và Đồ Kỳ! Đến lúc có thời gian mở ra, thiết nghĩ nhất định sẽ là niềm vui rất lớn!
"Ừ ừ", Tiêu Nhược Dư gật đầu, dứt bỏ sự đau buồn vì cái chết của bà lão Trầm Yên, đưa Tô Minh và Tống Cẩm Phồn đi về phía tòa Phong Nhẫn cao nhất trong Thiên Nhẫn Tông. Tiêu Nhược Dư không có tư cách để vào trong kho báu vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640844/chuong-2464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.