Bạch Mộc Huyên run rẩy càng thêm mãnh liệt, cô ta nhịn không được mà lui về sau vài bước, đi đến bên cạnh Tiêu Quân, cô ta run rẩy nói: “Sư…sư tôn, cứu con, sư tôn, cứu con”.
“Chị làm đại sư tỷ, vậy mà lại âm thầm hạ phù chú lên người sư muội, còn lên kế hoạch hại sư muội, tội lỗi mà chị phạm phải vô cùng rõ ràng, chị nói sư tôn phải cứu chị như thế nào đây? Bạch Mộc Huyên, chị quá ngây thơ rồi!”, Tống Cẩm Phồn quát lớn, tuy rằng cô ta đơn thuần, lương thiện nhưng tuyệt đối không phải là thánh mẫu, khi Tô Minh vạch trần mọi chuyện, sao cô ta lại không muốn giết chết Bạch Mộc Huyên, nhất là khi Bạch Mộc Huyên lại tính kế lên người anh Tô, anh Tô chính là vảy ngược của cô ta.
“Cẩm Phồn, vị kia là một sư tôn tốt, khả năng cao là sẽ cứu được cô ta, em…”, Tô Minh lắc đầu cười khổ, cô nhóc Cẩm Phồn này, cũng thật là…
“Cái gì?”, đôi mắt đẹp của Tống Cẩm Phồn toé lửa.
Theo bản năng nhìn về phía Bạch Mộc Huyên và Tiêu Quân, cô ta nhìn chằm chằm Tiêu Quân, nhìn chằm chằm sư tôn của mình, sau đó, cô ta khiếp sợ phát hiện, sư tôn…vậy mà lại không phủ nhận lời nói của anh Tô, điều này đồng nghĩa với việc, lời anh Tô nói chính là sự thật.
Đầu óc Tống Cẩm Phồn ong ong…
Không dám tin.
Phẫn nộ rồi lại vô cùng đau lòng.
Tất cả đều là giả.
Đều là giả.
“Vì sao?”, Tống Cẩm Phồn hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640819/chuong-2439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.