Vốn dĩ, hai người là bạn thân nhất.
Sau đó lại cùng yêu một người đàn ông.
Hai người giống như chị em ruột.
Cô ta thật sự xem Trần Chỉ Tình như là chị gái của mình.
Giờ phút này, cô ta vừa lo lắng, vừa sợ hãi, đồng thời còn vô cùng giận dữ, thân thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy.
“Cẩm Phồn, yên tâm đi, tất cả đều có anh lo rồi, ba năm là đủ rồi”, Tô Minh ôm lấy thân thể mềm mại vẫn đang run rẩy kia vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Dần dần, Tống Cẩm Phồn mới bình tĩnh lại.
Không lâu sau.
Tô Minh mang theo Tống Cẩm Phồn đáp xuống phía dưới
“Em rể, chúc mừng”, Bạch Mộc Huyên tiến lên phía trước mỉm cười nói chúc mừng, đôi mắt đẹp long lanh, đa tình đến mức không nói nên lời.
“Cảm ơn sư tỷ”, Tống Cẩm Phồn vui vẻ nói, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Tô Minh, dáng vẻ có chút kiêu ngạo, lại thêm chút hưng phấn cùng đắc ý.
Tô Minh cũng nhìn Bạch Mộc Huyên một cái thật sâu.
“Ha ha, em rể, cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì, làm cho tôi có chút sợ hãi đấy”, Bạch Mộc Huyên cười duyên nói rồi nâng tay áo lên che đi đôi môi đỏ mọng.
Tô Minh cũng dời tầm mắt, anh đảo mắt một vòng.
Rồi dừng lại trên người Trần Sắc: “Nói đi, anh đến đây là bởi vì cô ta gọi anh đến phải không? Ăn ngay nói thật, nếu như nói dối, tôi sẽ giết anh”.
Lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640817/chuong-2437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.