Chương trước
Chương sau
"Đúng là bậc anh tài!", Tiêu Quân khen, trông có vẻ rất thích người tài.

Tống Cẩm Phồn vui vẻ, ban nãy cô còn lo sư tôn sẽ nảy lòng tham với Vô Lượng Kiếm, may mà điều ấy là do cô hiểu lầm, sư tôn không phải người như vậy.


Song, Tống Cẩm Phồn vẫn để ý đến sự an toàn của Tô Minh, muốn gắn kết mối quan hệ giữa Tô Minh và Tiêu Quân cùng Vô Lượng kiếm thành, nên không khỏi mở miệng nói: "Sư tôn, tư chất kiếm đạo của anh Tô khủng bố như thế, có thể tham gia vào Vô Lượng kiếm thành không? Hay là, người nhận anh ấy là đệ tử đi!"

"Tư chất kiếm đạo của cậu Tô quá kinh khủng, tôi sợ không có tư cách và may mắn nhận cậu Tô là đệ tử", Tiêu Quân nghiêm túc nói.

Tiêu Quân nói y như thật, trông rất có khí thế của một bậc tiền bối.

Tống Cẩm Phồn hơi thất vọng, nhưng nghĩa lại thì hình như sư tôn nói rất đúng, với tư chất kiếm đạo của anh Tô thì quả thật chẳng ai có tư cách làm sư tôn anh hết, nên cũng thôi.

"Chàng trai, cố gắng tu luyện đi, đừng chôn vùi Vô Lượng Kiếm", Tiêu Quân lại nói, y như một diễn viên xuất sắc.

Tô Minh chỉ cười, thú vị liếc Tiêu Quân một cái.

"Tiểu sư muội, chúc mừng, Tô sư đệ thật là lợi hại", Bạch Mộc Huyên cũng cười nói, giống như là mừng cho tiểu sư muội của mình.

Mà Trần Sắc và Tư Đồ Diên đứng cạnh đã rục rịch muốn ra tay.

Nhưng, dù là Trần Sắc hay Tư Đồ Diên thì cũng không phải thằng ngu, nên chẳng ai muốn đứng ra trước hết.

Tuy cả hai đều nắm chắc sẽ thắng, dù gì Tô Minh có mạnh cỡ nào cũng chỉ là Tiên Vương tầng chín!

Nhiêu đó thôi đã đủ rồi.

Song, cả hai đều rất giỏi che giấu, không muốn đứng ra làm chim đầu đàn.

"Anh Tư Đồ cứ thế mà nhìn người phụ nữ suýt nữa trở thành vợ chưa cưới của mình thân thiết với một người đàn ông khác như vậy à? Không tức giận sao?", Trần Sắc thuận miệng trêu, dù đã nhỏ giọng nhưng cũng có rất nhiều người nghe thấy.

"Nghe nói tại lễ mừng thọ của Tiêu Quân tiền bối, anh Trần vừa gặp đã thương cô Tống", Tư Đồ Diên lập tức đốp lại một câu.

"Tôi cũng không rành về kiếm đạo", sắc mặt Trần Sắc chợt khó coi hơn, sau đó, nghiến răng chế giễu lớn tiếng nói.

Trần Sắc nói xong, chắp tay với Tiêu Quân: "Tiêu Quân tiền bối, cháu đã xem xong lễ rút kiếm, rất đặc sắc, đủ để nhớ mãi không quên và có thu hoạch rất lớn. Giờ cháu xin đi trước!"

Hắn nói một cách kính trọng, lưu loát. Sau đó, Trần Sắc liếc nhìn Tô Minh một cái, rồi xoay người rời khỏi.

Hắn bước một bước đến giữa không trung, xuyên qua hư không, nhưng lại không đi. Ừ, đi chỉ là một thái độ cho thấy Trần Sắc tôi không có ý định gì với Vô Lượng Kiếm. Không đi là định xem trò hay. Có giỏi, Tư Đồ Diên anh cũng dứt khoát như ông đây coi nào.
Trần Sắc biết rất rõ, chắc chắn Tư Đồ Diên sẽ không từ bỏ Vô Lượng Kiếm. Vì hắn là kiếm tu, vừa sinh ra đã ngậm một cái kiếm phôi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.