Hơn nữa, điều khiến Huyền Diễm Thiên Lan muốn ói máu, tức giận suýt nữa tẩu hỏa nhập ma chính là, Tô Minh không những làm loạn lễ chọn kiếm của cô ta, mà còn khiến cô ta bị thương vì thanh kiếm đó, để những kinh nghiệm, thu hoạch của cô ta một lần nữa hóa thành hư không.
Huyền Diễm Thiên Lan lại một lần nữa muốn khóc.
Dựa vào cái gì chứ?
Chẳng lẽ đối phương là sát tâm của cô ta hay sao?
Như vậy cũng bắt nạt người khác quá đáng quá đó.
Điều càng kỳ quái hơn chính là, nơi này là Vô Lượng kiếm thành ở nền văn minh cấp ba cách xa nền văn minh cấp hai kia!
Trong khoảng không vô tận, giữa nền văn minh này với nền văn minh khác có khoảng cách rất lớn. Hơn nữa khoảng cách cũng rất xa, 99,99999% nền văn minh, đến cả ba mươi tỷ, năm mươi tỷ nền văn minh cũng có thể không tiếp xúc và giao thoa với nhau, bởi vì, khoảng không quá lớn, cũng như quá vô tận.
Mà cô ta và Tô Minh, chẳng lẽ là nghiệt duyên sao?
Mới có mấy ngày chứ?
Khoảng không mênh mông, vô số nền văn minh, sao có thể gặp nhau lần thứ hai trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Huyền Diễm Thiên Lan căm uất đến mức chỉ hận không thể tập trung học tổ chú tâm kinh, chỉ lo chửi rủa Tô Minh.
Đừng bắt nạt người khác như vậy chứ.
Cũng may, cho dù Huyền Diễm Thiên Lan có tức giận, không cam lòng đến mức nhập ma. Nhưng đến cùng cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640789/chuong-2409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.