"Đáng chết! Rốt cuộc làm sao mà hắn ta lại làm được?!", giọng nói của Trịnh Càn khàn đục, chỉ cần là kiếm tu e là đều cực kỳ khát vọng chiếm được dù chỉ một chút một ít kiếm khắc hoặc kiếm nguyên, thật đó, một chút thôi cũng được.... vậy mà Tô Minh bây giờ lại như nhổ cỏ tận gốc tham lam thôn phệ trên diện rộng.
Cảm giác này dường như khiến Trịnh Càn và hàng trăm kiếm tu đói đến cực điểm, đói đến mức như biến thành loài ác lang, còn trước mắt là một núi thịt chất đống, đống thịt với tay ra là có thể chạm vào, tràn ngập hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng lại không thể ăn được, chỉ có thể đứng nhìn.
Còn Tô Minh, một con chó hoang mà bầy lang sói bọn họ coi thường lại đang một mình tùy ý, không kiêng nể ai thưởng thức núi thịt này.
Đố kỵ khiến tròng mắt đám người Trịnh Càn đỏ ngầu cả lên.
Chỉ có kiếm tu mới biết kiếm khắc và kiếm nguyên có nghĩa là gì?
Theo bản năng, mặc kệ là Trịnh Càn cũng được hay là đám người Dư Hưu cũng được, toàn bộ đều cầm kiếm, như phát điên muốn tiếp cận Tô Minh, muốn ngăn cản Tô Minh tiếp tục thôn phệ kiếm khắc và kiếm nguyên.
Hơn nữa, sâu trong lòng họ cũng muốn bắt lấy Tô Minh, bây giờ bắt lấy Tô Minh, ép Tô Minh giao ra bí mật, giao ra tất cả bí mật anh có, nhất là bí mật liên quan đến việc làm sao anh có thể dễ dàng khai thông, cộng hưởng, thôn phệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640757/chuong-2377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.