Chương trước
Chương sau
Ngập ngừng một lát Trịnh Càn nhìn chằm chằm vào Tô Minh ở phía dưới, nói: “Còn về thằng nhóc này, trước tiên đừng bận tâm đến nó. Đợi những người khác của Huyền Li kiếm quốc đến thì sẽ để họ xử lý nó là được. Chúng ta mà ra tay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mà thằng nhóc này tự hủy diệt thì chẳng phải trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu chúng ta hay sao? Lúc đó quốc chủ sẽ trách tội, không hay lắm”.

Dù sao thì Trịnh Càn cũng là lão cáo già nên suy nghĩ cũng rất chu đáo.


“Sư huynh nói phải!”, Dư Hưu gật đầu mạnh rồi có chút không đợi thêm được nữa.

“Hì hì! Chúng ta xuống đó đi!”, Trịnh Càn cũng đâu thể đợi được nữa.

Một giây sau, hàng trăm kiếm tu đều ra tay cùng lúc, như từng hàn quang xoẹt ngang qua không khí và không gian nhanh chóng đến gần nền văn minh chết Hoang Diệm rồi xuyên qua tầng đứt đoạn hư không được hàng triệu trận pháp bao quanh.

Sau đó họ đi vào nền văn minh chết Hoang Diệm.

“Không xong rồi…”, đám Huyền Sơ Tình ở trên không trung sốt sắng nói, thậm chí họ còn có ý định ra tay.

“Đừng kích động! Mọi người không phải là đối thủ của họ đâu, đừng khiến Tô Minh rối thêm”, Huyền Tinh Bình ngưng giọng nói.

Lúc này ba người mới bình tĩnh lại nhưng sắc mặt đã tái nhợt, có chút hận bản thân mình quá yếu.

Cùng lúc này…

“Ha ha… Thằng khốn! Xem ra mày không may mắn rồi! Vất vả phá vỡ biển nham thạch, cuối cùng lại làm quà cho người khác”, lão tổ Hoang Diệm lạnh lùng chế giễu, điệu cười bỡn cợt.

Tô Minh không thèm mở mắt ra. Anh biết là có người đang đến, hơn nữa còn có hơn trăm người.

“Hái quả sao?”, Tô Minh thầm nghĩ. Đúng vậy! Anh từng bước đi lên trên, đi đến nơi sâu nhất củ biển nham thạch, đi xuyên qua, để lại một đường đi… Người khác có thể thuận theo đường đó mà đến, sau đó có thể dễ dàng đi đến trước mặt ngục tù kiếm trận.

Chỉ có điều…

Quả của Tô Minh có dễ hái thế không?

Một giây sau…

Hàng trăm kiếm tu do Trịnh Càn dẫn đầu đều xuất hiện ở gần Tô Minh.

Ai nấy cũng sáng mắt lên nhìn về phía Tô Minh, thỉnh thoảng lại nhìn sang ngục tù kiếm trận và nhìn sang cả lão tổ Hoang Diệm ở trong ngục tù kiếm trận.

Dường như lão tổ Hoang Diệm đã chấp nhận số phận. Ông ta không nói hai lời mà dựa nửa người vào góc của ngục tù kiếm trận, nhắm mắt tu dưỡng. Nhưng trên thực tế, tận sâu đáy lòng ông ta vô cùng phấn khích. Bởi vì đông người đều đến vì ngục tù kiếm trận. Vậy thì khả năng ngục tù kiếm trận được phá là vô cùng lớn.

“Ngộ nhỡ mình thật sự được thoát ra thì cũng phải chết! Haiz…”, lão tổ Hoang Diệm thầm gào hét trong lòng.

“Làm thế nào mà anh làm được?”, cô gái áo trắng ở cảnh giới bán bộ Tiên Đế tay cầm kiếm hỏi, đôi mắt hiếu kỳ nhìn về phía Tô Minh.
Cô ta cũng rất muốn biết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.