Chương trước
Chương sau
"Ầm, ầm, ầm, ầm...", trên nền văn minh chết Hoang Diệm, biển dung nham vốn đã điên cuồng cuộn trào, giờ nào chỉ là đáng sợ hơn gấp mười lần!

Hết đợt này đến đợt khác, điên cuồng đến khó tin, mỗi một con sóng đều cao cả trăm ngàn mét, thậm chí là hơn. Nếu không phải vì xung quanh nền văn minh chết Hoang Diệm có khe hở đứt gãy địa tầng hư không và hàng triệu trận pháp giam giữ ngăn cản thì những con sóng dung nham kia đã dâng lên tận hư không...



Hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt đứng trên hư không lúc này chỉ có thể nâng cao vị trí ‘xem kịch’ của mình. Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, vô cùng kinh hãi. Dòng nham thạch bùng phát đúng là quá khủng khiếp. Đừng nói là chạm vào nó, ngay cả đứng gần nền văn minh chết Hoang Diễm một chút cũng như bị khí tức thiêu đốt của ngọn lửa và khí tức ăn mòn của nó làm cháy cả nội tạng.


Đồng thời lúc này, có thể nhìn thấy rõ…

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, bia Huyền Diệu có sức phòng ngự tuyệt đối xung quanh Tô Minh gầm rú một tiếng rồi xuất hiện vô số vết nứt kéo dài trên thân bia.

Xem ra, bia Huyền Diệu có thể bị nham thạch màu đen vô tận nuốt trọn bất cứ lúc nào.

Bia Huyền Diệu không ngừng rung lắc như sắp vỡ tung.

Lúc này hàng ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Minh, có cả sự mong đợi và căng thẳng. lúc này không thể nghịch thiên nữa chăng? Thích thật! Nhìn Tô Minh hết lần này đến lần khác nghịch thiên, sức mạnh ngoài sức tưởng tượng đúng là ghen tỵ chết đi được. Bây giờ thì chết chắc rồi chăng? Đúng là không thể đợi được….

Nhưng…

Sắc mặt Tô Minh vẫn không biến đổi, không hề biết thế nào là sợ hãi.

Đã thế anh còn cười, nói: “Lão già kia! Thoạt nhìn thì ông như phẫn nộ nhưng trên thực tế thì đang vô cùng hoảng loạn. Tâm ý của ông không ổn rồi. Tôi chưa ra tay mà ông đã loạn cả lên rồi”.

Trong lúc nói, Tô Minh không những không lùi về sau mà còn lao về trước với tốc độ nhanh vô cùng.

Có thể thấy bước chân vô cùng nhanh…

Còn bia Huyền Diệu thoạt nhìn không thể trụ nổi nhưng trên thực tế nó vẫn trụ được.

Bia Huyền Diệu có bị tổn thất nặng đến mấy thì trong chớp mắt vẫn có thể phục hồi, giống như con gián đánh mãi không chết.

Khả năng tự phục hồi đó khiến nhiều người không tin, họ cảm giác con ngươi của mình như sắp nhảy ra ngoài.

Sau mấy hơi thở, Tô Minh đi đến phía dưới 1500 mét.

Được một nửa rồi…

“Chết tiệt! Thằng nhóc này! Mày ép tao quyết sống chết với mày đúng không?”, lão tổ Hoang Diệm đâu chỉ hoảng loạn? Lúc này ông ta đầy vẻ sợ hãi và kiêng kị. Ông ta đã xuống dưới 1500 mét, đúng là kinh khủng. Ông ta hiểu rõ điều này có nghĩa là gì…

“Từ lúc tôi đến và từ lúc ông định nuốt trọn tôi, lẽ nào không phải là quyết sống chết rồi sao? Còn lựa chọn thứ hai sao?”, Tô Minh cười hỏi, bia Huyền Diệu bị tổn thất mười lần thì ngay lập tức lại khôi phục được mười lần…

Và cứ rơi vào trạng thái tuần hoàn như này.

Rõ ràng bia Huyền Diệu cũng sắp đến cực hạn và không trụ nổi nữa.

Tô Minh thoắt một cái đã thu bia Huyền Diệu vào trong cơ thể.

Tầng phòng ngự thứ hai cũng vỡ.

“Ha ha ha… Thằng nhóc, không trụ nổi nữa rồi hả?”, lão tổ Hoang Diệm thở phào nhẹ nhõm, dường như thấy yên tâm hơn nhiều: “Vẫn còn đủ một tầng phòng ngự nữa, lão tổ đợi mày ở đó”.

Vỡ hay rách đều tốt cả!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.