Đúng vậy, khí tức, tim gan phèo phổi hay cơ thể của cô ta đều bị cắn trả. Nếu không phải Huyền Diễm Thiên Lan mím môi, cắn răng chịu đựng thì có lẽ đã phun ra một ngụm máu tươi rồi.
"Trâm cấm kỵ, cản nó lại cho tôi!", sau đó, Huyền Diễm Thiên Lan bỗng lạnh lùng quát, giơ cánh tay như ngọc kia lên, gỡ xuống một cây trâm cài trên mái tóc đen óng ả của mình.
Cây trâm ấy cực kỳ đẹp, cả vật thể thuần một màu đỏ, trạm trổ tinh xảo, sinh động như thật, non sông nước biếc như đang rít gào, cuộn trào, chứa đựng vạn vật, ý cảnh một đời, có rồng, có phượng, nhảy múa, thôn thiên nuốt địa cứ như sắp bay ra khỏi cây trâm. Còn có từng luồng sấm rung chớp giật nóng bỏng cả linh hồn, khiến người ta kinh ngạc cảm thán. Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà như đã hiểu được vô số tiên tắc, pháp vận hay thậm chí giác ngộ đạo.
Hiển nhiên, cây trâm gài tóc kia cũng không đơn giản, gánh nổi hai chữ cấm kỵ.
Nó chính là tổ khí đỉnh cấp, cao hơn bia Huyền Diệu của Tô Minh cả một cấp nhỏ. Chí Bảo cỡ đó xuất hiện trong nền văn minh cấp 2 thì cũng rất hiếm thấy, y như đang nằm mơ.
Ngay cả Huyền Diễm Thiên Lan cũng không ngờ có ngày mình sẽ bị ép đến mức phải dùng tới Trâm cấm kỵ. Hơn nữa, kẻ địch chỉ là một thanh niên chưa tới 30 tuổi.
"Đi!", Huyền Diễm Thiên Lan chợt nghĩ, đã sử dụng cây Trâm cấm kỵ kia.
Khoảnh khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640727/chuong-2347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.