Huyền Sơ Tình sửng sốt, lại hơi hoảng sợ, bởi vì vừa rồi Đồng Tinh rất huênh hoang tiến về phía Diệp Lâm, mọi người nhìn cô ta cũng bình thường thôi mà?
Sao làm giống như là phạm phải tội gì nặng lắm vậy?
"Anh...", Huyền Sơ Tình cũng không phải loại hiền lành, cho dù là không mạnh bằng người ta cũng cảm thấy tức giận, muốn trả trờ về. Tuy nhiên lời vừa đến bên miệng đã bị Huyền Tinh Bình kéo tay áo: "Đừng nói, nếu không người bất lợi chính là chúng ta".
Huyền Sơ Tình chỉ có thể nhịn xuống, đôi tay nắm chặt đến sưng đỏ lên.
Quá uỷ khuất.
"Anh cái gì? Muốn nói gì thì nói đi! Rụt rè thế để làm gì", Đồng Tinh lại phấn khích, thanh âm cũng trở nên chói tai, sự khuất nhục khi bị làm lơ ở chỗ Diệp Lâm khi nãy cũng vơi đi không ít.
Gương mặt hoàn mỹ của Huyền Sơ Tình trắng bệch, bị tức không nhẹ.
Mà nhiều hơn nữa là uất ức.
"Đủ rồi! Cô lắm lời như vậy phiền chết đi được!", nhưng ai cũng không ngờ Diệp Lâm thoạt nhìn như ngồi tu luyện lại mở mắt ra, đứng lên nhìn về phía Đồng Tinh, dùng giọng điệu ghét bỏ nói.
Trong lúc nhất thời toàn bộ khu vực đều trở nên yên tĩnh.
Bản thân Đồng Tinh cũng mở to mắt nhìn, khó mà tin được, kéo theo sau đó chính là tức giận, ghen ghét, khó chịu...
Các loại cảm, xúc ập đến.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Lâm.
Mà Diệp Lâm lại đi về phía Huyền Sơ Tình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640690/chuong-2310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.