Hơn nữa, kiếm ý bên trong tim kiếm tâm, lại… Lại… Lại bắt đầu hoá lỏng rồi.
Vốn dĩ là ở dạng khí, nhưng lúc này đã biến thành chất lỏng màu tím.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Không biết qua bao lâu.
Tô Minh thở dài một hơi, khẽ miệng khẽ cười, mở mắt ra, trong đôi mắt sâu thẳm chợt loé lên ánh mắt thần bí lại vô cùng tự tin.
“Cửu đoạn!”
Kiếm ý lại tăng thành cửu đoạn!
Là kiếm ý cửu đoạn trong truyền thuyết.
Là khái niệm gì?
Tô Minh không hiểu.
Cũng không rõ…
Nhưng, trước khi tiến vào được bí cảnh Mai tiên, trong đại sảnh lớn dành cho khách thì nhìn thấy thành chủ Mai Tiên, ông ta có thực lực bán bộ Tiên Hoàng Cảnh, e là lắc này đã không còn là đối thủ của bản thân anh rồi.
Hơn nữa, muốn giết chết, có lẽ cũng chỉ cần một kiếm.
Cũng chỉ vậy mà thôi.
Tô Minh có chút mơ mộng, mơ mơ màng màng, có cảm giác không chân thật, không dám tin.
Kiếm ý thất đoạn đến cửu đoạn.
Đây là thần tích trong truyền thuyết mà chính bản thân Tô Minh cũng cảm thấy là chuyện hoang đường.
Trên con đường kiếm đạo, e là đã đạt đến đỉnh cao rồi.
Tô Minh đã hấp thụ kiếm tắc, kiếm vận, kiếm ý của Luân Hồi Kiếm Đế, đương nhiên, phong cách kiếm đạo, dấu hiệu, hiểu biết,… của cá nhân bản thân Luân Hồi Kiếm Đế đều là tạp chất, bị kiếm ý và cả kho tàng huyết mạch trấn áp nghiền nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640587/chuong-2207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.