Một khe hẹp trải dài hàng chục km với chiều rộng vài trăm mét.
Một khe nứt sâu không thấy đáy.
Trên khe nứt còn bao trùm nồng đậm ý cảnh của gió, còn có kiếm ý, hồi lâu không thể tiêu tan.
Thực sự kinh khủng không thôi.
“Cậu Nhạc, anh…”, Huyền Thi Yến kích động không nói nên lời, cô ta đã sùng bái Nhạc Diễn tới mức không ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Đây mới là yêu nghiệt!
Đây mới là đàn ông!
Sùng bái đến nỗi cô ta có chút tự ti.
Ở thế giới bên ngoài, phía trước phía sau phòng khách chỉ còn lại những tiếng thở lạnh ngắt.
“Phù Thanh Dung! Bà thấy mắt nhìn của bổn tọa kém lắm sao? Thái Hoa Động Thiên đâu phải thứ mà bà có thể tưởng tượng nổi? Làm sao một thằng nhóc với lai lịch không rõ ràng và thực lực cũng tạm ổn có thể so sánh được với cậu chủ Nhạc Diễn chứ?”, Huyền Tinh Bình hừ lạnh một tiếng, nói.
Giọng nói vô cùng có lực.
Phù Thanh Dung muốn phản bác nhưng không biết nên phản bác kiểu gì.
Ngay cả oán thú cấp năm khi đối mặt với Nhạc Diễn mà cũng có ý định tháo chạy, chỉ có thể nói là Nhạc Diễn quá mạnh.
Chỉ sợ là sức chiến đấu thực tế còn mạnh hơn cảnh giới bán bộ Tiên Tôn nhiều.
“Anh rể cũng không tồi đâu! Có lẽ, oán thú cấp năm gặp phải anh rể cũng phải quỳ và chạy ý chứ”, Lạc Ngưng Nhi lẩm bẩm một câu, giọng nói không hề che giấu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640548/chuong-2168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.