Chương trước
Chương sau
“Hoang vắng quá!”, Huyền Sơ Tình nói. Đôi mắt đẹp nhìn về xa xăm vô tận, không phải là sa mạc thì cũng là đất đóng băng, nhìn mãi không thấy điểm cuối, không có cây cối gì, cũng không có sức sống, cho người ta cảm giác ngột ngạt.

“Không có bản đồ, hiện giờ nên đi hướng nào?”, Huyền Sơ Tình nói. Đây là vấn đề lớn nhất. Bởi vì một khi đi nhầm hướng, cuối cùng sẽ đi đến đâu cũng khó nói.

“Cứ đi về trước đi!”, Tô Minh cười nói với vẻ bất cần.


Nếu đã đến thì cứ đi thôi.

Ban nãy anh đã dùng thần hồn để kiểm tra xung quanh và cả dưới lòng đất, tiếc rằng không có thu hoạch lớn.

Hiện giờ chỉ biết đến đâu hay đến đó.

“Được!”, Huyền Sơ Tình gật đầu, nói.

Hai người đi về trước.

Nhưng họ không biết là… Nơi mà họ đang đi chính là…

Thế giới bên ngoài.

Trên màn hình đang chiếu ở phủ Thành Chủ, hơn nữa còn rất rõ nét. Tất cả mọi người đều nhìn thấy tất cả vị trí trong bí cảnh Mai Tiên.

Các vị trí đều khác nhau.

Còn lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây, ví dụ như Từ Phương Trung là ông lão râu trắng dẫn đầu nhà họ Từ; Phù Thanh Dung là người phụ nữ trung niên dẫn đầu nhà họ Phù, còn cả Huyền Tinh Bình và thành chủ Mai Tiên đều với sắc mặt quái dị.

Họ đều nhìn về phía Tô Minh và Huyền Sơ Tình đang đi. Bởi vì vị trí trong bí cảnh Mai Tiên mà Tô Minh và Huyền Sơ Tình vừa hạ xuống là không ổn.

Bí cảnh Mai Tiên vô cùng lớn, có nơi nguy hiểm cũng có nơi an toàn. Nơi an toàn là tương đối lớn.

Nơi an toàn đó cũng có oán thú nhưng không nhiều, cũng không phải quá mạnh. Mặc dù điều này không là gì so với những người tham dự cuộc thi và muốn tích điểm nhưng ít nhất cũng bảo đảm được an toàn. Phải nói rằng, vừa mới hạ xuống bí cảnh Mai Tiên mà xuống được vùng an toàn thì mới là tốt nhất.

Còn vùng nguy hiểm thì nhiều cự thú, rất mạnh, vừa xuống mà gặp ngay vùng nguy hiểm thì tỷ lệ chết là rất cao.

Vậy mà Tô Minh và Huyền Sơ Tình lại đen đủi quá. Hai người này không những không rơi vào vùng an toàn mà thậm chí còn không phải là vùng nguy hiểm, là nơi chưa biết tên, vô cùng hiếm gặp ở bí cảnh Mai Tiên.

Vùng nguy hiểm mặc dù nguy hiểm nhưng dù gì trong hàng tỷ năm cũng được thăm dò rồi, dù gì cũng biết nguy hiểm ở đâu?

Nhưng vùng chưa biết kia, cảm giác mơ hồ, không biết sẽ gặp gì ở đó?

Nếu không may thì còn gặp điều khủng khiếp ở đó nữa.

Khiến người khác phải ngao ngán lắc đầu chính là, Tô Minh và Huyền Sơ Tình lại không có bản đồ.

Đúng là ‘sao quả tạ’ chiếu.

Vừa vào bí cảnh đã rơi vào cùng không biết tên, còn không có bản đồ, cẩn thận lại lạc đường ở đó thì ra kiểu gì. Vậy thì chết chắc rồi.

Ngoài ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tô Minh và Huyền Sơ Tình chỉ cần xoay người đi về hướng khác thì sẽ đi về vùng an toàn. Nhưng tại hai người không có bản đồ, cứ đi dò đường như vậy, nếu bất cẩn mà chọn hướng chết thì hướng hai người này đi sẽ là nơi sâu nhất của vùng chưa biết tên kia. Cứ đi như vậy, phải đi không biết bao nhiêu lâu mới đi ra được.
“Cô Bảy! Nếu như chị gái mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng không tránh khỏi liên lụy đâu! Tôi nhất định sẽ nói với ông nội”, Lạc Ngưng Nhi không kìm chế được, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng lo lắng, nhìn Huyền Tinh Bình, lớn tiếng nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.