Chương trước
Chương sau
Vì vậy, cô ta rất nổi tiếng.

Hễ là người của nền văn minh Trạch thì ít nhiều gì cũng đều từng nghe nói đến cái tên Huyền Sơ Tình. Đương nhiên, chỉ là nghe tên thôi chứ chưa có cơ hội được tận mắt diện kiến dung nhan.

Hơn nữa, có lời đồn rằng lai lịch của Huyền Sơ Tình cũng rất đáng sợ. Mặc dù không ai có thể nói rõ được sự tình là thế nào.


Còn có người đồn, Huyền Vô Thần - người xếp thứ ba trên bảng Đạp Thiên là anh trai ruột của Huyền Sơ Tình, mặc dù không có bằng chứng chắc chắn.

“Nói cụ thể ra xem, sao lại là cô bị thiệt thòi lớn hả?”, Tô Minh hỏi.

“Trước hết, mấy tháng trước khi cậu Tô đây đến tầng Nghịch Huyết Ma Hổ này thì tôi đã đến đây rồi và luôn ở trong địa mạch sâu thẳm của tầng Nghịch Huyết Ma Hổ, vì sâu bên trong địa mạch có một tiên mạch mang tính hàn mà thú cưng Tiểu Bạch của tôi, ừm, một con mèo Băng Vân vừa hay cũng thuộc tính hàn. Vì muốn cho con mèo Băng Vân của tôi có thể đột phá, thăng cấp, tôi đã để mèo Băng Vân ở lại địa mạch sâu thẳm, còn tôi thì đợi ở bên ngoài, cùng nó tu luyện, chỉ có vậy mà thôi. Tôi đã đụng chạm đến ai đâu nào!”, Huyền Sơ Tình lạnh lùng nói.

Trong giọng nói có chút giận giữ và oán trách.

“Hơn nữa, việc tôi dắt theo thú cưng của mình đến địa mạch dưới sâu để hấp thụ tiên mạch đã được sự đồng ý của lão tổ tông tộc Nghịch Huyết Ma Hổ rồi. Mặc dù vị lão tổ tông đó chỉ còn lại chút tàn hồn nhưng đã sớm tan thành mây khói rồi”. Huyền Sơ Tình lại nói.

“Vậy thì tại sao khi tôi quyết chiến với người khác thì khí tức của cô đã bị lộ? Khiến tôi có cảm giác như cô đã đột ngột dùng phép ẩn thân để đến đây và vào trong địa mạch”, Tô Minh hỏi lại.

“Cậu Tô còn nói vậy nữa à? Vốn dĩ tôi và Tiểu Bạch đang tu luyện, không có bất cứ ai làm phiền, mọi thứ đang rất tốt, đương nhiên là không để lộ khí tức ra rồi. Nhưng khi anh và mấy người đó đánh nhau, gây ra động tĩnh quá lớn, xé rách cả tầng Nghịch Huyết Ma Hổ tới tận địa mạch, Tiểu Bạch đang tu luyện đã bị đánh thức, đương nhiên là tôi cũng tỉnh lại rồi. Vì vậy, anh mới cảm nhận được khí tức của tôi”.

Tô Minh hơi bối rối.

Chuyện này…

Nếu như vậy thì bản thân anh đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Hơn nữa, hình như còn đang làm phiền người khác.
"Nếu anh không tin thì theo tôi vào sâu trong địa mạch đi, Tiểu Bạch cũng bị thương vì anh, giờ vẫn đang chữa thương ở trong đó đấy. Lần này bị thương, có lẽ trong vòng 1 triệu năm, nó sẽ khó đi lại được vì có vẻ đã bị thương đến kinh mạch", Huyền Sơ Tình nhìn chằm chằm Tô Minh: "Nếu không phải tôi không dám chắc có bắt được anh hay không thì lúc trước tôi đã ra tay dạy cho anh một bài học rồi".

Huyền Sơ Tình thật sự không dám chắc mình có thể đánh bại Tô Minh. Tuy từ đầu đến cuối, cô ta đều không hiểu nổi tại sao một chàng trai chưa đến 30 tuổi lại có thể mạnh đến mức này! Nhưng sự thật chính là sự thật.

Tô Minh càng xấu hổ, anh xác định đối phương cũng không có nói dối, dưới sự khủng bố của thần hồn anh thì chưa ai có thể nói dối trước mặt anh hết.

"Thế nên, tôi mới nói là mình thiệt quá thiệt, anh có lỗi với tôi, có vấn đề gì không?", Huyền Sơ Tình hỏi ngược lại.

"Vậy... cô dẫn tôi đi xem Tiểu Bạch đi, tôi còn biết chữa thương nữa đó", Tô Minh nói.

Đó cũng chẳng phải việc gì to tát, anh cố gắng giải quyết cho người ta vậy.

Tô Minh vừa nói vừa chộp lấy nhẫn không gian của đám người Chu Phú, Tiêu Lục, Chu Tồn Uyên, Dư Tự, La Truất vào tay. Đây đều là chiến lợi phẩm, không thể vứt đi được.

"Anh biết chữa thương?", Huyền Sơ Tình nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, trình độ ở mặt y đạo của tôi cũng chẳng kém cạnh gì võ đạo", Tô Minh gật đầu đáp.

"Tiểu Bạch! Ra đây!", Huyền Sơ Tình cũng dứt khoát gọi Tiểu Bạch ra.

Mấy giây sau, một bóng dáng màu trắng lập tức xuất hiện trên vai Huyền Sơ Tình. Nó là một con mèo trắng muốt, có một đôi mắt trong veo màu tím trông rất thông minh, đang hơi tức tối nhìn chằm chằm Tô Minh.

"Tiểu Bạch, anh ta có thể chữa thương cho mày", Huyền Sơ Tình vuốt ve bộ lông trên người Tiểu Bạch, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, anh ta không có ý xấu, có chủ mày ở đây thì anh ta không thể làm gì mày đâu".

Bấy giờ, Tiểu Bạch mới hơi bình tĩnh lại.

Tô Minh bước tới trước mặt Huyền Sơ Tình.
Huyền Sơ Tình hơi ngại ngùng vì Tô Minh đứng gần quá.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.