Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Ứng Huyền vẫn vậy, còn mang theo nụ cười, dường như không để ý đến bia Huyền Diệu đang chắn trước mặt mình.

“Quy luật ngầm mà cũng đạt đến Thất Đoạn trung kỳ? Lục minh chủ ẩn mình quá kỹ, tính ra thì quy luật hắc ám, đao ý, quy luật không gian đều là ý cảnh ở Thất Đoạn trở lên rồi”, Tô Minh nói rồi nhìn về phía Ứng Huyền.




Đúng thế!

Ẩn mình quá kỹ! Đúng là khiến người khác kinh hãi!

Ngay cả Liễu Nhiên và Tiêu Đình cũng ngây người ra.

Đến Mộng Li Khinh Đàn cũng chỉ biết đao ý của Ứng Huyền đã đạt đến Thất Đoạn, còn cô ta không biết về những cái khác như quy luật hắc ám hay quy luật không gian.

“Người anh em cũng cừ phết! Độ nhạy bén có thể coi là người mạnh nhất trong lứa tuổi thanh niên mà bổn minh chủ từng gặp”, Ứng Huyền cũng khen ngợi.

Như đòn đánh lén ban nãy của hắn ta, nếu đổi lại là tấn công Mộng Li Khinh Đàn thì chắc chắn đánh một trăm lần sẽ có thể thành công một trăm lần.

Nhưng Tô Minh lại dễ dàng đoán trước được.

Đám học viên và lãnh đạo cấp cao có mặt ở trên sân võ đạo đều như hóa đá, không thể diễn tả bằng lời.

Họ có cảm giác như đang xem thần tiên đánh nhau.

Ngay màn giao đấu tưởng chừng như thăm dò giữa Tô Minh và Ứng Huyền cũng khiến người ta thấy chấn động đến chảy máu.

Đúng là quá khủng khiếp!

“Sau đây bổn minh chủ đánh thật đấy”, Ứng Huyền nhe răng cười, nói.

Lời nói vừa dứt thì chỉ nghe thấy âm thanh chói tai như đâm xuyên tim…

Một âm thanh như muốn xuyên qua không gian thời gian và làm đảo lộn đất trời.

Cùng với âm thanh đó vang lên, chỉ thấy trảm đao bình thường trong tay Ứng Huyền lập tức như bị lột da, sắt trên thân đao cũng rơi hết xuống.

Sau khi sắt rơi xuống thì một thanh đao màu vàng, dạng lỏng, ngoằn ngoèo xuất hiện trước mặt mọi người.

Rõ ràng thanh đao đó bất động nhưng lại phát ra đao âm.

Đao âm khiến đầu óc mọi người như nổ tung, dường như có hàng tỷ thần ma và ma lực, có cả sứ giả địa ngục đang gào hét, ngâm nga ca hát bên tai mọi người.

Càng đáng sợ hơn là cả tâm Hỗn Độn đang không ngừng run rẩy. Kể cả có bốn lão quái vật như Bạch Kiếm trấn giữ kiên cố hơn nhưng nó vẫn bị quá tải và có thể sập bất cứ lúc nào.

Ở cuối chân trời, không biết ý chí văn minh biến mất bao lâu lúc này lại xuất hiện, trận nhãn cũng không ngừng dao động.

Hiển nhiên, đao này có sức uy hiếp đến cả nền văn minh Xương.

“Tiên khí! Tiên khí hoàn chỉnh! Hơn nữa còn là tiên khí ở cấp bậc trung phẩm”, Tô Minh thầm đánh giá trong lòng, ánh mắt có chút ngưng trọng.

“Ực, ực…”, đám Tống Xạ Sơn, Vương Thừa Quy đều nuốt nước bọt ừng ực, sợ đến nỗi toàn thân cứng ngắc và lạnh băng như người chết.
Tiên khí thật sự, lại còn là tiên khí ở cấp bậc trung phẩm?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.