Mộng Li Khinh Đàn muốn từ chối theo bản năng.
Không phải cô ta không tin tưởng Tô Minh là thần y, dù sao Tô Minh cũng đã chính miệng nói, chắc hẳn anh sẽ không gạt người.
Nhưng cô ta lại không mấy thân thiết với Tô Minh, không thể liều lĩnh nhờ Tô Minh chữa trị.
Làm thế còn ra thể thống gì?
Sẽ ngại lắm.
Cô ta còn chưa kịp từ chối thì Tô Minh đã nói: “Nhất là đầu gối của cô đấy, tôi có thể bảo đảm sẽ chữa nó lành lặn không tổn hao gì, cũng sẽ không để lại một vết sẹo nào”.
Nói đến thế rồi, Mộng Li Khinh Đàn đang định lên tiếng từ chối cũng phải nuốt lại xuống bụng.
Lại mất thêm vài phút đắn đo suy nghĩ.
Mộng Li Khinh Đàn gật đầu: “Được”.
Ở sân võ đạo.
Hàng trăm ngàn người có mặt ở đây.
Bấy giờ, đều chìm trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác.
Chỉ mấy phút trước thôi, trên đài vẫn còn là cảnh tượng Tô Minh đánh cho Mộng Li Khinh Đàn không kịp trở tay, tàn nhẫn là thế, mọi người đều nghĩ rằng Mộng Li Khinh Đàn sẽ hận Tô Minh lắm.
Thế mà bây giờ…
Mẹ nó.
Tại sao Tô Minh lại đột nhiên trở nên dịu dàng thế này?
Mộng Li Khinh Đàn cũng trở nên yếu đuối như một người con gái nhỏ bé?
Đột nhiên hai người lại đi rắc cẩu lương trong tình huống máu me này là sao vậy?
Cảnh tượng này!
Thật sự không cách nào hiểu nổi mà!
Nhưng rất nhiều người thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640427/chuong-2047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.