Chương trước
Chương sau
Ví dụ như quy luật Sát Lục cùng quy luật Hắc Ám, thậm chí có thể trực tiếp khiến những học viên tâm trí không kiên định tẩu hỏa nhập ma.

“Cảm ơn ông Lâm đã nhắc nhở”, Hà Kim Thú cảm kích đáp lời, không cần ông Lâm nói, hắn cũng sẽ làm như vậy.

Hắn không hề tự đại.


Càng không tự phụ.

Nếu một người quá tự kiêu, quá thiếu hiểu biết như Tô Minh vậy sẽ biến thành trò cười, cũng sẽ chết càng nhanh hơn.

Mục tiêu của hắn là ở tại lớp bảy tầng dưới cùng, vừa bảo đảm an toàn vừa cố gắng hấp thụ nhiều đạo quy luật nhất có thể.

Một lúc sau, cửa của lầu Pháp Tắc mở ra, là một trận pháp với quầng sáng hình bầu dục.

Hà Kim Thú bước vào trong một bước.

Sau đó rõ ràng trên bức màn bên cạnh lầu Pháp Tắc xuất hiện một điểm sáng màu đỏ đồng thời còn có khung cảnh của năm khu vực trên đó.

Và chấm đỏ đó đang di chuyển ở khu vực thấp nhất trong năm khu vực kia.

Năm khu vực trên bức màn còn được đánh dấu số riêng biệt.

3000, 2000, 1000, 500, 300.

Quả nhiên năm khu vực này tương ứng với năm lớp bảy tầng, những con số như 3000 đại diện cho số lượng quy luật tại khu vực đó.


Rất nhanh, con số 3000 trong khu vực tầng 7 dưới cùng bắt đầu nhảy số.

2999…

“Phù…”, ngay lập tức, phần lớn những học viên bao vây xung quanh bên ngoài lầu Pháp Tắc đều hít một hơi lạnh.

“Đã nuốt trọn một quy luật rồi sao? Nhanh đấy!”, Quân Tốc Tốc nhỏ giọng nói: “Anh Tô Minh! Thông thường mà nói, sau khi vào lầu Pháp Tắc mà trong vòng một tiếng có thể nuốt trọn thành công một quy luật đã là tốt lắm rồi. Vậy mà giờ mới hai phút trôi qua, Hà Kim Thú cũng khá lợi hại”.

Trong lúc Quân Tốc Tốc nói thì con số 2999 lại biến đổi thành 2998.

“Hừm! Mặc dù khiến người khác ghét bỏ nhưng đúng là có chút thực lực”, Quân Tốc Tốc hừ lạnh một tiếng với vẻ không vui. Cô ta muốn nhìn thấy Hà Kim Thú mất mặt.

Còn Tô Minh thì yên tĩnh lạ thường.

Anh chỉ lặng lẽ quan sát mà không lên tiếng.

Tô Minh không nói gì, Quân Tốc Tốc cứ tưởng rằng anh bị tốc độ nhanh như chớp của Hà Kim Thú làm cho sợ hãi nên lúc này an ủi anh: “Anh Tô Minh! Anh đừng có áp lực quá! Hà Kim Thú tuổi gì chứ? Khi còn ở độ tuổi của anh thì hắn xách dép cho anh còn không được ý chứ. Anh đừng so với hắn làm gì. Đợi lát nữa anh vào mà có thể hấp thụ được một quy luật nào đó thì cũng coi như thắng hắn rồi”.

Khóe miệng Tô Minh giật giật.

Đúng là anh không có áp lực gì, cũng không đi so sánh với Hà Kim Thú…

Sau đó…

Thời gian dần trôi…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.