Chương trước
Chương sau
Tô Minh rất nghiêm túc, nhưng cái giọng điệu ấy của anh lại khiến cho cả sân sát hạch yên tĩnh như tờ! Im thin thít, đờ ra!

Cũng chỉ có mỗi Tống Xạ Sơn là vẫn bình tĩnh, còn gật đầu: "Có thể".

Sau đó.


"Ha ha ha ha ha", Lăng Dương không chút kiêng nể bật cười ha ha: "Lăng Dương tôi vượt khó đi lên, một người một kiếm bước từng bước trải qua vô số giây phút sống còn, cũng coi như biết việc đời, nhưng chưa từng bị khinh như vậy! Cậu, giỏi! Đến đây, xin một trận chiến không màng sống chết! Cậu dám không?"

Lăng Dương điên cuồng cười ha ha, giơ kiếm trong tay lên.

Kiếm động, mây gió như vờn quanh.

Kiếm động, kiếm ý thất đoạn sơ kỳ hết sức sắc bén, dập dờn tràn ra bảo phủ cả đất trời.

Mũi kiếm chỉ thẳng vào Tô Minh.

"Keng!"

Sức mạnh kinh khủng hơn 1000 tỷ kg bắt đầu cuồn cuộn chảy vào trong thân kiếm của Lăng Dương.

Thoáng chốc, kiếm mang của thanh Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, kêu lên ong ong, vô số quy tắc kiếm đạo trong hư không vọt thẳng về phía thanh kiếm trong tay anh ta, rồi lượn lờ trên thân kiếm.

Càng đáng sợ hơn là có lẽ bị kích thích nên lúc này, cảnh giới của Lăng Dương lại có dấu hiệu thả lỏng, rồi đột phá!

"Ầm!"

Nhảy thẳng lên Đại Đế trung vị sáu chuyển!

Khí thế cuồn cuộn, tinh khiết và vững chãi kia nói cho mọi người có mặt ở đây biết, cảnh giới của anh ta cũng không phải ăn hên mới đột phá, mà là có cơ sở, đột phá chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.

Giờ đây, hơn mười người mới vừa vượt qua sát hạch đứng sau Lăng Dương suýt không đứng vững, phải lùi lại phía sau, mặt mày lộ ra vẻ hoảng sợ, kính nể nhìn Lăng Dương. Cùng là người mới, nhưng chênh lệch giữa họ và Lăng Dương y như trời với đất vậy!

E rằng tham gia sát hạch cùng Lăng Dương là một nỗi đau với họ.

"Tốt! Tốt! Tốt!", Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy đều kích động đỏ cả mặt.

Tuy Tô Minh rất thân với Thiên nữ Tạo Hóa, nhưng người chiếm lợi lại là Tống Xạ Sơn, thậm chí còn vì thế mà ảnh hưởng đến địa vị của hai người họ.

Trong lòng họ, sao lại không tức giận chứ? Giờ, nếu có một người mới đánh thắng được Tô Minh, vả mặt Tống Xạ Sơn thì quá tốt rồi.

"Anh ra tay đi", cùng lúc đó, Tô Minh cũng cười nói.

Thậm chí anh còn không xông về phía Lăng Dương, vẫn chỉ đứng ở bên cạnh Quân Tốc Tốc và Tống Xạ Sơn, trông chẳng có vẻ gì là giống như muốn đánh nhau với Lăng Dương, toát ra vẻ tùy tiện, rũ mắt nhìn xuống anh ta.

Tô Minh càng tỏ ra như vậy, Lăng Dương lại càng tức giận.

Cơn giận nung nấu ý chí chiến đấu.

"Kiếm động ba ngàn, dẫn dắt sấm sét Tử Tiêu! Kiếm Lôi!", Lăng Dương nào còn giấu nghề? Trong đầu anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ đó là giết Tô Minh! Anh ta hét lên.

Phút chốc, ba ngàn bóng kiếm phóng thẳng xuống từ trên trời, cùng với đó là Tử Tiêu Thần Lôi.
"Vèo!", Lăng Dương chém ra một luồng kiếm lôi với tốc độ cực kỳ cực kỳ nhanh! Ngay cả bóng kiếm cũng khó mà thấy được, rồi đã xuất hiện trước mặt Tô Minh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.