Chương trước
Chương sau
"Tôi là đại sư huynh của cậu, Cát Tề".

"Tôi là nhị sư huynh, Vân Sơn".

Cát Tề và Vân Sơn cũng mở miệng.


"Xin chào tam sư tỷ, nhị sư huynh, đại sư huynh", Tô Minh chắp tay chào.

"Nhóc Tô, kế tiếp, cậu định...", Ninh Triều Thiên hỏi, thực tế, ông ấy định dẫn Tô Minh rời khỏi nền văn minh Xương đến nền văn minh cấp 2. Tuy nơi đó chỉ được xem như nền văn minh tầm thấp, nhưng với thực lực của Tô Minh như bây giờ, cũng có thể thử.

"Đi học viện Hỗn Độn", Tô Minh nghiêm túc nói.

Đến học viện Hỗn Độn tìm chìa khóa mở ra phong ấn ký ức ở kiếp trước của mình mới là điều đầu tiên anh phải làm.

Tống Xạ Sơn có hơi bất ngờ, với thực lực hiện giờ của Tô Minh thì cũng không cần phải đến học viện Hỗn Độn. Song, nếu Tô Minh đi thì cũng tốt. Ông ta có chút vui vẻ.

"Cũng tốt", Ninh Triều Thiên gật đầu: "Nhóc Tô, nếu vậy thì tạm tách ra trước, ông già tôi muốn dẫn bọn họ đến 'nền văn minh Hi'".

Nền văn minh Hi là một văn minh cấp 2, cũng là nơi quan trọng để Ninh Triều Thiên khôi phục thực lực.

"Nền văn minh Hi? Con nhớ rồi", Tô Minh gật đầu, nếu mai sau rời khỏi nền văn minh Xương đến nền văn minh cấp 2 thì anh chắc chắn sẽ đến đó đầu tiên.

"Tiểu sư đệ, cho cậu mấy thứ này...", Hữu Cầm Bảo Bảo bỗng nhiên đưa cho Tô Minh một cái nhẫn không gian: "Bên trong đều là tiên thạch, thứ tốt đó, trong nền văn minh cấp 1 không có đâu. Cậu dùng tạm đi, trên người tam sư tỷ không còn gì nữa, sau này cậu đến văn minh Hi thì tôi sẽ cho cậu nhiều hơn, đến đó, tam sư tỷ bảo vệ cậu!"

Có thể thấy được Hữu Cầm Bảo Bảo rất ngây thơ và tốt bụng.

Tô Minh cười với Hữu Cầm Bảo Bảo, cũng không từ chối.

Mà Vân Sơn và Cát Tề cũng đưa cho Tô Minh một chiếc nhẫn không gian, chỉ là, cả hai lại không nói gì, mọi thứ đều được truyền đạt trong im lặng. Đây xem như là quà gặp mặt của họ với tiểu sư đệ Tô Minh. Tô Minh cũng không từ chối.

Nói thật, Tô Minh rất thích hai sư huynh và một sư tỷ này, vì vừa gặp anh đã cảm nhận được khí chất của cả ba.



Khí chất là thứ không thể che giấu được, bao gồm cả những ngườicó tâm địa xấu xa. Với thần hồn của mình, Tô Minh có thể cảm nhận được những cảm xúc như oán hận hay đố kỵ của đối phương. Nhưng anh không thấy được những điều này ở ba người trước mặt mình.

Hữu Cầm Bảo Bảo là khí chất thuần khiết và sự tò mò. Vân Sơn là vẻ lạnh lùng, đầy kiếm ý; còn Cát Tề là một người trung thực.

Mắt chọn đồ đệ của sư tôn quá tuyệt vời!

“Người anh em! Thằng nhóc này đến học viện Hỗn Độn, mong anh để ý đến nó chút”, Ninh Triều Thiên nhìn Tống Xạ Sơn ở bên cạnh, nói, giọng nói theo kiểu khẩn cầu.

“Tất nhiên rồi! Anh cứ yên tâm!”, Tống Xạ Sơn vội đáp. Ông ta có thể cảm nhận được Ninh Triều Thiên không đơn giản, huống hồ Ninh Triều Thiên còn là sư tôn của Tô Minh.

“Tô Minh! Sau này gặp lại!”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thật sâu rồi vỗ vai Tô Minh, sau đó rời đi.
“Tiểu sư đệ! Sớm gặp lại nha! Cậu lợi hại như vậy, đến lúc đó tam sư tỷ sẽ giới thiệu cho cậu một cô nàng thật xinh đẹp”, Hữu Cầm Bảo Bảo nháy mắt nói với Tô Minh, sau đó rời đi cùng với đám Vân Sơn và Cát Tề.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.