Chương trước
Chương sau
Bằng mắt thường có thể thấy, một chiêu kiếm quang Thiên Vẫn do Tô Minh sử dụng Ma La kiếm thi triển ra đến rồi, vẫn còn đang nhắm vào bà ta, đã đến trước mắt rồi.

Cái chết thật sự sắp kéo đến!

Bất giác, Nhiếp Thanh Cầm muốn vung kiếm Xương trong tay lên lần nữa.


Cho dù kiếm Xương vừa thất bại, nhưng suy cho cùng vẫn là binh khí Vĩnh Hằng, cũng là con át chủ bài mạnh nhất mà bà ta có thể lấy ra.

Nhưng bà ta vừa vung lên lại... lại tuyệt vọng phát hiện ra - không động dụng được kiếm Xương nữa.

Đúng vậy.

Không động dụng được nữa.

Kiếm Xương đã bị thương rồi.

Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu nữa!

Nếu chiến tiếp, một khi thương thế của kiếm Xương nặng thêm thì sẽ không chỉ có số mệnh của nền văn minh Xương trôi đi mất, mà thậm chí sẽ phải đối mặt với số mệnh cạn kiệt, văn minh giải thể...

Cho nên, kiếm Xương không muốn tiếp tục chiến đấu nữa.

Đương nhiên, đây cũng là do Nhiếp Thanh Cầm căn bản không phải là chủ nhân của kiếm Xương, bằng không bà ta miễn cưỡng động dụng kiếm Xương cũng không phải là không thể.

"Đáng tiếc, còn có áo giáp Khí Vận luyện chế từ mảnh nhỏ khai thiên bên người, một kiếm này của cậu Tô e là vẫn không giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm", Tống Xạ Sơn cười ngây ngốc, âm thầm tự nói, kích động đến nỗi khắp mặt túa đầy mồ hôi. Mặc dù, một chiêu này không giải quyết được nhưng kiếm sau thì có thể! Thế không phải là đủ rồi sao? Kết quả này quả thực quá mơ mộng, mơ mộng đến mức Tống Xạ Sơn cũng có cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ.

Đúng lúc này.

"Thái Nhất quốc chủ, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta e là sẽ phải chết dưới kiếm quang này, ông cảm thấy chiếc áo giáp này có thể ngăn cản được kiếm quang một kiếm này của tôi sao?", Tô Minh đột nhiên lên tiếng nói.

Có chút khinh miệt, nhiều hơn là sự trầm lãnh.

Anh liếc mắt nhìn về phía hoàng cung, tùy tiện lên tiếng.

Cho dù anh biết bộ áo giáp huyết sắc trên người Nhiếp Thanh Cầm kia rất không đơn giản, cho dù kiếm quang kiếm Thiên Vẫn của anh do va chạm với kiếm Xương mà đã tiêu hao mất bảy phần công lực.

Nhưng, Tô Minh vẫn rất chắc chắn, dù kiếm quang Thiên Vẫn chỉ còn lại ba phần công lực thì vẫn có thể chém rách áo giáp huyết sắc đó, nháy mắt giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là lòng tin tuyệt đối với kiếm quang Thiên Vẫn!

Nhiếp Thanh Cầm trơ mắt ra nhìn kiếm quang Thiên Vẫn tử sắc đang lười biếng dừng trên người bà ta.

Hết cách rồi, không kịp dùng phương thức phòng ngự nào khác.

Có điều, bà ta cũng không đặc biệt sợ hãi, bởi vì dù sao bà ta cũng đang mặc áo giáp Khí Vận trên người. Sẽ không thể chết vì một kiếm này của Tô Minh được.

Thế nhưng...

Trong thời gian bằng đá đánh lửa!

"Không!", Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên thót tim, gào lên một tiếng tuyệt vọng...
Sau đó...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.