Trong hư không cách đó hơn một ngàn dặm.
“Nhiếp hoàng hậu, tôi đến rồi đây, phải chăng nên giải độc cho Vũ Vân?”, Tô Minh mỉm cười và nói.
Chất độc trong người Phong Vũ Vân đã sắp được mười ngày rồi.
Nếu như còn không giải thì e rằng tính mạng của Phong Vũ Vân sẽ thật sự không thể giữ được.
“Giao thanh kiếm Ma La đó của cậu ra đây thì tôi sẽ giao thuốc giải độc cho cậu, thế nào hả?”, Nhiếp Thanh Cầm giơ tay lên, trong tay cầm một mình nhỏ màu trắng đục.
“Không có thế nào cả!”, Tô Minh không cần suy nghĩ đã từ chối ngay.
Lừa thằng ngốc sao?
Nhiếp Thanh Cầm bà cứ nói thẳng là muốn Tô Minh tôi giơ tay đầu hàng, mặc cho bà muốn chém muốn giết gì cũng được thì bà mới giao thuốc giải ra cho rồi.
Tô Minh không cần suy nghĩ cũng biết , nếu như anh thật sự làm theo lời của Nhiếp Thanh Cầm thì bà ta cũng không thể nào giao thuốc giải ra, mà ngược lại, bản thân còn bị rơi vào tay của Nhiếp Thanh Cầm, mặc bà ta quyết định sống chết.
Vì vậy, Tô Minh nói Nhiếp Thanh Cầm giao thuốc giải ra cũng chỉ là nói cho có vậy thôi, không hi vọng Nhiếp Thanh Cầm thật sự sẽ giao ra thuốc giải. Nếu muốn Nhiếp Thanh Cầm giao thuốc giải và cả hồn thảo thì phải giết chết bà ta.
Giết chết người phụ nữ này thì chuyện gì cũng trở nên dễ dàng.
“Mới đó mà đã muốn đánh giết rồi sao?”, Nhiếp Thanh Cầm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640340/chuong-1960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.