Tử vong ập tới, đứng trước lằn ranh sinh tử dù mạnh mẽ đến đâu cũng giống nhau.
“Ông chết, tộc Minh cũng tận, thứ mà tôi muốn vẫn có thể giành được”, Tô Minh đáp, tại sao phải vẽ vời thêm chuyện?
“Cậu…”, Minh Đạn nghiến răng, dưới sự kinh hãi khổng lồ là nỗi phẫn nộ mãnh liệt, ông ta có lẽ cũng đã biết được kết cục của bản thân, căn bản không có khả năng nào khác, nếu đã như vậy, ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên điên cuồng, sự điên cuồng đến tàn nhẫn quyết liệt.
“Muốn tự bạo? Cùng chết chung?”, tuy nhiên Tô Minh lại cười xem thường: "Nghĩ gì vậy?"
Quả nhiên.
Tô Minh đoán đúng rồi.
Minh Đạn trực tiếp muốn dồn toàn lực vận chuyển đan điền của mình!
Mưu đồ thúc đẩy một vụ tự nổ.
Có thể tưởng tượng được một khi một vị Đại Đế thượng vị bậc ba tự phát nổ sẽ có uy lực kinh khủng đến mức nào, Minh Đạn tin rằng có thể trong nháy mắt cùng đưa Tô Minh vào chỗ chết.
Thế nhưng.
Ông ta vừa thôi động đan điền, lại… lại phát hiện, hoàn toàn vô dụng.
Đan điền của ông ta dường như chìm xuống vực thẳm, không có bất kỳ phản hồi nào.
Giống như nó không còn là đan điền của ông ta nữa, căn bản không có cách nào khống chế.
“Cậu… cậu… cậu…”, Minh Đạn ngạt thở, nỗi sợ hãi đang bủa vây ông ta không ngôn ngữ nào có thể hình dung, nó như một mũi khoan xâm nhập vào tận xương tủy, đau đớn tột cùng, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640326/chuong-1946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.