Mà cảm giác sợ hãi và kiêng kị trước đây gần như chưa từng xuất hiện bỗng rạo rực trong lòng hắn.
“Đừng gấp, chờ chút, tôi tiễn ba người đến Tây Thiên!”, trong không gian tĩnh mịch, Tô Minh khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Tàng Kiếm ở đằng xa một cái, mỉm cười, tựa như ánh nắng, ôn nhu, giống như đang tùy ý nói một câu.
Cũng chính là đã nói một câu như vậy.
Tô Minh thu tầm mắt, nhìn Nguyên Ương trước mặt: “Cho nên, em gái tôi nói, quân át chủ bài của con bé chính là anh trai Tô Minh của con bé, thế còn chưa đủ sao?!”
Tô Minh cười nhạt hỏi.
Mà sát ý cũng bắn tung tóe.
Trong nhà họ Nguyên, bất kì người nào cũng có thể cảm nhận được sát ý của Tô Minh, thưa thớt nhưng kiên định, rõ ràng, thuần khiết.
“...”
Nguyên Ương giờ phút này vốn không thể nói gì, chỉ có sự run rẩy vô tận.
“Tiền bối, anh nói thử xem? Quân át chủ bài của em gái tôi đã đủ chưa?”, Tô Minh nhướn mắt, liếc nhìn Nguyên Chấp cách đó không xa, cười hỏi.
Nguyên Chấp rất lo lắng.
Bởi vì, lúc này ông ta lại không thể ra tay.
Sự sống và cái chết của Nguyên Ương hiện giờ đang phụ thuộc vào một ý niệm của Tô Minh.
Dưới sự sợ hãi to lớn, ông ta vô thức nhìn về phía Tô Ly: “Ly nhi…”
Lúc này ông ta mới nghĩ đến con gái mình, trong lòng vô cùng, vô cùng, vô cùng hy vọng rằng Tô Ly có thể lên tiếng, cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640297/chuong-1917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.