Chương trước
Chương sau
Ba người lão tổ tộc Minh cũng nhìn thấy, cũng sợ hãi, có trời mới biết năm đó tộc Minh đã phải trả cái giá đắt thế nào để tạo ra một đại đạo quả vị, cộng thêm vào đó biết bao nhiêu thời gian!

Kết quả, người thanh niên trước mắt họ…

Hoang đường!


Thật sự rất hoang đường!

Nhưng sự hoang đường đó lại là sự thật!

“Đã tận mắt nhìn thấy rồi, thế thỏa mãn chưa?”, bấy giờ, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, lúc nói chuyện đã vung tay lên, lão tổ tộc Minh cũng vậy, Minh Thủ Thương cũng thế, cả Minh Hằng nữa… Đều hóa thành hư vô.

Chết.

Cái chết hoàn toàn triệt để.

Chết chẳng để lại một thứ gì.

Còn Minh Kiệt, thiên nữ Tạo Hóa để lại cho Tô Minh.

“Tôi… Tôi không cam tâm”, giọng Minh Kiệt khàn khàn lên tiếng, cứ như ma quỷ đang nói tiếng người…

“Từ khi ông bắt đầu tham lam có được bảo tàng huyết mạch của tôi, bắt đầu nhắm vào tôi thì ông đã sai rồi”, Tô Minh bùi ngùi nhìn Minh Kiệt.

“Đi vui vẻ, không tiễn", Tô Minh mở miệng nói, sau đó Pháp Tắc Trường Hà hiện lên.

“Không!”, Minh Kiệt gào thét… Khoảnh khắc sắp chết đi, ông ta muốn mở miệng cầu xin nhưng không còn kịp nữa, ông ta đã bị Pháp Tắc Trường Hà biến thành hư vô.

“Tô tiểu tử, trong hành cung Đại Đạo này có kha khá bảo bối đấy, xem ra mấy năm nay Minh Kiệt đã cất giấu đồ ở nơi này, đều thuộc về anh cả”, thiên nữ Tạo Hóa trở về thức hải thần hồn của Tô Minh.

“Tất nhiên rồi”, Tô Minh không khách sáo, chỉ thoáng chốc đã bốc sạch sẽ đồ trong hành cung Đại Đạo.

Thu hoạch khổng lồ đến kinh người.

Không bàn chi nhiều.

Mấy thứ bảo bối cấp bậc Hỗn Độn thôi…

Cũng phải hơn ba mươi món.

Hơn nữa có hơn mười món là chí bảo cấp bậc Hỗn Độn.

Tất cả thế lực của thế giới Đại Thiên này gộp lại cũng không giấu nhiều đồ bằng Minh Kiệt.

Bây giờ đều thành món hời cho Tô Minh.

“Tiếp tục cho bia Huyền Diệu hấp thu”, Tô Minh không hề do dự, suy nghĩ chợt hiện lên, ngoài những món đặc biệt sau này có thể mang tặng thì những thứ có thể dùng được đều thành thức ăn cho bia Huyền Diệu.

“Hình như, lần này bia Huyền Diệu thật sự sắp… Sắp tiến hóa rồi… Hình như nó sắp đạt tới cấp bậc vũ khí Vĩnh Hằng rồi, nhưng nền văn minh Xương đã có vũ khí Số Mệnh Vĩnh Hằng nên nó không thể thăng cấp, nhưng dù thế thì bia Huyền Diệu cũng đã mạnh hơn chí bảo Hỗn Độn thượng phẩm bình thường gấp trăm lần rồi nhỉ?”, Tô Minh thì thào tự nói.

Mấy tiếng sau.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.